0 chữ
Chương 28
Chương 28: Giao dịch (2)
Lúc này, chuông cửa phòng 1701 lại vang lên. Ngô Thanh Ngôn vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong, trong tay chẳng còn lại bao nhiêu đồ ăn, chỉ có ít đồ vặt, bánh quy là do Giang Cảnh cho lúc trước.
Hắn vốn thấy bánh đó khó ăn, bây giờ đến cơm hộp cũng không đặt được, đành phải đem ra ăn hết.
Mẹ hắn vừa nghe điện thoại đã nói ngay: Bà hiện tại cũng hết cách rồi, có tiền cũng không mua nổi đồ ăn, bảo hắn ráng nhịn thêm một chút.
“Gì nữa đây?”
Ngô Thanh Ngôn bực dọc mở cửa. Thấy người đứng trước là Lưu Nhã Hinh, hắn định đóng cửa lại luôn thì cô ta vội vàng rút ra một gói mì ăn liền vị cải muối hiệu Lão Đàm.
Cái thứ này nếu đặt trước cửa nhà hắn vào một tuần trước, chắc chắn hắn cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt.
Nhưng giờ phút này, chỉ nhìn thôi đã khiến cổ họng khô khốc, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Lưu Nhã Hinh nhìn thấy phản ứng ấy thì biết mình có cơ hội. Nắm chắc thời cơ, cô ta cất giọng khẩn thiết: “Thanh Ngôn, em biết em sai vì đã giấu anh, nhưng em cũng không còn cách nào khác. Nhà em làm nông, đến tiền học còn phải nhờ ba mẹ chắt bóp mãi mới đủ. Ai ngờ lại bị dính vào mấy chuyện với mấy lão già kia…”
Lời lẽ yếu ớt đáng thương, gương mặt như sắp khóc, không, phải nói là gói mì trong tay cô ta, khiến Ngô Thanh Ngôn hơi chần chừ.
Hắn đã ba ngày chưa được ăn gì tử tế, trời mới biết hắn đang đói đến mức nào.
“Cô nói thẳng đi, muốn gì?”
Làm sao hắn không đoán ra được cô ta muốn lên đây ở ké? Chỉ là đang cố moi thêm chút đồ ăn từ cô ta thôi. Với loại con gái thế này, có cho tiền hắn cũng chẳng động vào.
“Thanh Ngôn, em còn ba thùng mì gói, hai quả cam, nửa túi gạo và một ít ớt khô nhỏ. Chỉ cần anh cho em ở nhờ, chúng mình chia đôi tất cả chỗ đó!”
Ngô Thanh Ngôn chỉ do dự đúng một giây rồi đồng ý, hắn thật sự quá đói. Nhưng hắn biết rõ cái tên quản lý tầng 4 lòng tham không đáy kia, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Vì vậy, hai người cùng bàn bạc, quyết định xách theo một chiếc vali xuống dưới, giả vờ là một đôi tình nhân.
“Chú quản lý, cháu xuống đón bạn gái lên ở. Nhà chú cũng khỏi phải ngủ ngoài hành lang nữa, chờ hai đứa cháu dọn đồ xong, mọi người có thể dọn vào ở tạm.”
Ngô Thanh Ngôn thân mật khoác tay Lưu Nhã Hinh. Trần Khắc Hằng vốn cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, chỉ để ý làm sao có thể chen vào ở được là mừng rồi.
Ông ta chỉ hối thúc bọn họ nhanh lên một chút, nói bên ngoài đang lạnh.
Hai người không nhiều lời, gom tất cả đồ ăn và vật dụng cần thiết trong phòng, nhét vào hai cái vali cỡ đại, bình tĩnh rời đi ngay trước mặt cả nhà kia.
“Về sau cô ngủ phòng phụ. Không có việc gì thì đừng có lảng vảng ra ngoài. Nhìn thấy cô là tôi thấy ngứa mắt.”
Ngô Thanh Ngôn lườm cô ta đầy ghét bỏ. Lưu Nhã Hinh cắn môi, tức giận mà không dám nói gì, chuyện mình làm đúng là chẳng vẻ vang gì.
Tối đến, Ngô Thanh Ngôn không nhịn được nữa, lập tức nấu liền hai gói mì ăn liền, chưa tới năm phút đã ăn sạch.
Hắn còn muốn ăn thêm gói nữa nhưng lý trí níu lại, mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, còn phải để dành.
Bên phía Giang Cảnh, cô chuẩn bị đi ngủ. Trước đó, cô cùng Giang Du ăn hết ba hộp lẩu tự sôi, thêm ba hộp thịt kho và rau củ.
Hai người ăn no nê, đều cảm nhận rõ rệt thân thể khỏe hơn, chính là nhờ nước linh tuyền.
“Chị ơi, em không ngủ được…”
Một cái đầu bất ngờ thò vào từ cửa phòng khiến Giang Cảnh giật mình. Kiếp trước cô từng sống gần sáu năm trong tận thế, nói không sợ là nói dối.
Thời gian sau đó cô gần như chẳng dám ngủ, lúc nào cũng phải căng mắt canh chừng.
Không ngờ lần trước cô bị Giang Du dụ dỗ xin uống nước, khiến cô lỡ tay đưa nhiều nước linh tuyền quý giá cho một tên trai lười còn bừa bộn, suốt ngày dính đầy dầu mỡ…
“Ngủ không được à? Vậy để chị đưa em vào không gian của chị chơi một chút. Đúng lúc đồ ăn trong đó chín rồi, dẫn em đi trải nghiệm ‘Nông trại thật sự’.”
Chưa kịp phản ứng, Giang Du đã phát hiện mình đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vừa nãy bên ngoài vẫn còn là đêm đen mưa gió, mà giờ trong không gian này, dù không có mặt trời, vẫn khiến người ta có cảm giác như đang ban ngày.
Cậu đứng bên suối linh tuyền, bối rối không biết làm gì. Trước mắt là dòng nước suối trong vắt chưa từng thấy, bên cạnh là giàn nho mọc tự do, từng chùm nho to mọng trĩu trịt treo đầy cành.
Nhìn ra xa, rau xanh mơn mởn trải dài khắp tầm mắt. So với mấy chậu rau héo úa mình trồng ngoài ban công, đúng là khác biệt một trời một vực.
Giờ thì Giang Du đã hiểu vì sao Giang Cảnh lại xem thường mấy cây cải thảo “kém phát triển” kia đến vậy…
Hắn vốn thấy bánh đó khó ăn, bây giờ đến cơm hộp cũng không đặt được, đành phải đem ra ăn hết.
Mẹ hắn vừa nghe điện thoại đã nói ngay: Bà hiện tại cũng hết cách rồi, có tiền cũng không mua nổi đồ ăn, bảo hắn ráng nhịn thêm một chút.
“Gì nữa đây?”
Ngô Thanh Ngôn bực dọc mở cửa. Thấy người đứng trước là Lưu Nhã Hinh, hắn định đóng cửa lại luôn thì cô ta vội vàng rút ra một gói mì ăn liền vị cải muối hiệu Lão Đàm.
Cái thứ này nếu đặt trước cửa nhà hắn vào một tuần trước, chắc chắn hắn cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt.
Nhưng giờ phút này, chỉ nhìn thôi đã khiến cổ họng khô khốc, không kìm được mà nuốt nước miếng.
Lời lẽ yếu ớt đáng thương, gương mặt như sắp khóc, không, phải nói là gói mì trong tay cô ta, khiến Ngô Thanh Ngôn hơi chần chừ.
Hắn đã ba ngày chưa được ăn gì tử tế, trời mới biết hắn đang đói đến mức nào.
“Cô nói thẳng đi, muốn gì?”
Làm sao hắn không đoán ra được cô ta muốn lên đây ở ké? Chỉ là đang cố moi thêm chút đồ ăn từ cô ta thôi. Với loại con gái thế này, có cho tiền hắn cũng chẳng động vào.
“Thanh Ngôn, em còn ba thùng mì gói, hai quả cam, nửa túi gạo và một ít ớt khô nhỏ. Chỉ cần anh cho em ở nhờ, chúng mình chia đôi tất cả chỗ đó!”
Vì vậy, hai người cùng bàn bạc, quyết định xách theo một chiếc vali xuống dưới, giả vờ là một đôi tình nhân.
“Chú quản lý, cháu xuống đón bạn gái lên ở. Nhà chú cũng khỏi phải ngủ ngoài hành lang nữa, chờ hai đứa cháu dọn đồ xong, mọi người có thể dọn vào ở tạm.”
Ngô Thanh Ngôn thân mật khoác tay Lưu Nhã Hinh. Trần Khắc Hằng vốn cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, chỉ để ý làm sao có thể chen vào ở được là mừng rồi.
Ông ta chỉ hối thúc bọn họ nhanh lên một chút, nói bên ngoài đang lạnh.
Hai người không nhiều lời, gom tất cả đồ ăn và vật dụng cần thiết trong phòng, nhét vào hai cái vali cỡ đại, bình tĩnh rời đi ngay trước mặt cả nhà kia.
Ngô Thanh Ngôn lườm cô ta đầy ghét bỏ. Lưu Nhã Hinh cắn môi, tức giận mà không dám nói gì, chuyện mình làm đúng là chẳng vẻ vang gì.
Tối đến, Ngô Thanh Ngôn không nhịn được nữa, lập tức nấu liền hai gói mì ăn liền, chưa tới năm phút đã ăn sạch.
Hắn còn muốn ăn thêm gói nữa nhưng lý trí níu lại, mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, còn phải để dành.
Bên phía Giang Cảnh, cô chuẩn bị đi ngủ. Trước đó, cô cùng Giang Du ăn hết ba hộp lẩu tự sôi, thêm ba hộp thịt kho và rau củ.
Hai người ăn no nê, đều cảm nhận rõ rệt thân thể khỏe hơn, chính là nhờ nước linh tuyền.
“Chị ơi, em không ngủ được…”
Một cái đầu bất ngờ thò vào từ cửa phòng khiến Giang Cảnh giật mình. Kiếp trước cô từng sống gần sáu năm trong tận thế, nói không sợ là nói dối.
Thời gian sau đó cô gần như chẳng dám ngủ, lúc nào cũng phải căng mắt canh chừng.
Không ngờ lần trước cô bị Giang Du dụ dỗ xin uống nước, khiến cô lỡ tay đưa nhiều nước linh tuyền quý giá cho một tên trai lười còn bừa bộn, suốt ngày dính đầy dầu mỡ…
“Ngủ không được à? Vậy để chị đưa em vào không gian của chị chơi một chút. Đúng lúc đồ ăn trong đó chín rồi, dẫn em đi trải nghiệm ‘Nông trại thật sự’.”
Chưa kịp phản ứng, Giang Du đã phát hiện mình đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vừa nãy bên ngoài vẫn còn là đêm đen mưa gió, mà giờ trong không gian này, dù không có mặt trời, vẫn khiến người ta có cảm giác như đang ban ngày.
Cậu đứng bên suối linh tuyền, bối rối không biết làm gì. Trước mắt là dòng nước suối trong vắt chưa từng thấy, bên cạnh là giàn nho mọc tự do, từng chùm nho to mọng trĩu trịt treo đầy cành.
Nhìn ra xa, rau xanh mơn mởn trải dài khắp tầm mắt. So với mấy chậu rau héo úa mình trồng ngoài ban công, đúng là khác biệt một trời một vực.
Giờ thì Giang Du đã hiểu vì sao Giang Cảnh lại xem thường mấy cây cải thảo “kém phát triển” kia đến vậy…
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
