0 chữ
Chương 30
Chương 30: Không vừa ý (2)
“Leng keng…” Có người ấn chuông cửa phòng 2101.
“Anh rể, anh tìm em có chuyện gì không?”
Hàn Sơ Hồng đang bế một chú mèo con toàn thân tuyết trắng đứng trước cửa.
Nhìn qua chắc chỉ tầm ba tháng tuổi, bộ dạng non nớt dễ thương khiến người ta không kìm được muốn vuốt ve.
Hàn Sơ Hồng cũng chẳng khách sáo, chỉ vào con mèo trong lòng rồi nói: “Chắc phải làm phiền em chăm sóc nó một thời gian.”
Giang Du trợn tròn mắt, không dám tin nổi. Từ nhỏ cậu và Giang Cảnh đều rất sợ mấy thứ lông lá xù xù như vậy, huống chi còn là giống rụng lông nữa!
“Không được đâu anh rể… Hay là anh suy nghĩ lại đi. Em… Em chắc là không tiện lắm…”
“Không lẽ em sợ mèo à?”
Xong luôn. Một câu, chí mạng. Không kịp kháng cự, bị nhét mèo vào tay rồi đẩy thẳng vào phòng 2101.
Giang Cảnh vừa mới thức dậy, nheo nheo mắt, xoa xoa vài cái cho tỉnh ngủ, nhưng vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
Gì đây?
Con mèo kia đang chạy nhảy lung tung trong nhà cô, còn bày ra cái trò gì thế này?
“Giang! Du! Tốt nhất em phải giải thích rõ ràng cho chị cái con mèo này là ở đâu chui ra đấy!”
Vẻ mặt của Giang Du tội nghiệp như con cún nhỏ bị mắng oan, còn đang tiếc nuối vì vừa rồi bị dẫm bẹp mất một chùm nho quý, uất ức cầm ly nước lên uống mà trong lòng vẫn không ngừng rêи ɾỉ: Nho của mình… Không còn nữa rồi… Hu hu…
“Anh rể mang nó tới đấy. Sáng sớm anh ấy nói sẽ ra ngoài một chút, rồi đem con mèo gửi cho em trông…”
Anh ta cũng ra ngoài? Khéo vậy sao? Giang Cảnh thầm nghĩ. Hôm nay cô vốn định đến thực tập ở bệnh viện trực thuộc số một của đại học K, “ghé thăm” một chút.
Tối qua trước khi ngủ, cô lướt thấy vòng bạn bè của thầy hướng dẫn thời kỳ thực tập đăng thông báo: Vì lũ lụt, việc đi lại gặp khó khăn, nguồn điện dự phòng của bệnh viện sắp cạn, suốt đêm phải di tản bệnh nhân. Lúc đó mắt Giang Cảnh đã sáng lên rồi.
Ban đầu cô định dẫn Giang Du theo cùng, nhưng nghĩ đến con mèo con trắng như tuyết kia, muốn cất vào không gian thì lại sợ Hàn Sơ Hồng quay về sớm hơn, đến lúc đó chẳng biết ăn nói sao.
Thế nên cô đành bỏ ý định. Cô dặn đi dặn lại Giang Du, nhất định phải trông chừng con mèo, tuyệt đối không được để nó chạy vào phòng cô, cũng đừng làm thánh mẫu mà ôm mèo ngủ, chỉ cần ngồi theo dõi tình hình trong nhóm là được rồi.
Vì là ban ngày, Giang Cảnh không lấy thuyền cao su ra, lần này cô đi từ cửa sổ khu thang máy tầng 4 ra ngoài, mực nước vừa khéo dâng tới ngang cửa sổ, rất tiện.
Đường đến bệnh viện trực thuộc số một đại học K, Giang Cảnh đã đi suốt một năm trời.
Đừng nói lũ lụt, dù có động đất san bằng nơi này thì cô cũng nhắm mắt mà chèo thuyền đến được.
Bệnh viện không nằm trên địa hình cao, giờ bên ngoài, nước đã ngập đến tận tầng năm.
Các tầng một, hai, ba, bốn không phải khu vực quan trọng, chủ yếu là cấp cứu, khoa nhi, khoa sản, trung tâm chấn thương… Những khu đó đa phần không có nhiều thuốc.
Lần này Giang Cảnh đến là để nhắm vào kho dược, trung tâm tiệt trùng, phòng phẫu thuật, toàn là những nơi mà sau tận thế, có tiền cũng khó đổi.
Về sau, không ít người chỉ vì một cơn cảm cúm nhẹ mà chết, cô không muốn trở thành một trong số đó.
Cô gia tăng tốc độ chèo thuyền, nhanh chóng hướng về phía bệnh viện.
Tầng năm là khu phẫu thuật. Giang Cảnh không nói không rằng, cô rút rìu chữa cháy ra, vẫn theo đường cửa sổ mà vào.
Một phòng phẫu thuật cũng không bỏ sót. Povidone, cồn, tăm bông, miếng dán truyền dịch, bông gòn, băng gạc…
Đủ loại dụng cụ mổ xẻ, bộ đồ xử lý vô trùng, kim chỉ, máy khí gây mê, máy đo huyết áp, thậm chí cả bàn phẫu thuật, cô cũng không chừa lại.
Lúc này thật sự phải cảm ơn khoảng thời gian thực tập ở phòng mổ vào tháng trước, Giang Cảnh tìm đồ cực nhanh, gần như không bỏ sót thứ gì.
Tầng sáu là kho thuốc. Hàng chục giá kệ, ba tủ lạnh lớn, Giang Cảnh gom sạch, gói trọn, tất cả đều cất vào không gian.
Cô còn chú ý thấy trong một tủ lạnh toàn là vắc - xin! Đúng là ông trời chiếu cố cô rồi!
Tầng bảy là trung tâm pha chế tĩnh. Một số thuốc truyền đã được pha sẵn, loại đó Giang Cảnh không lấy, hiệu lực chỉ giữ được trong vòng bốn tiếng, mang đi cũng vô ích. Cô còn thà lấy một thùng nước muối sinh lý hay chai glucose thì còn xài được.
Bệnh viện tổng cộng có 21 tầng. Giang Cảnh để ý thấy một số phòng bệnh vẫn còn giường chiếu sạch sẽ, thế là cô thu gọn hết, rồi lần lượt lục soát từng phòng nghỉ của y tá, gom được không ít đồ ăn vặt, nước khoáng chưa khui, mấy thùng nước tinh khiết.
Dù có ít nhưng nghĩ đến cũng còn hơn không, tuyệt đối không thể để sót! Nhất là nghĩ lại tám tháng thực tập, không cơm, không trợ cấp, thậm chí còn phải đóng tiền thực tập, cô lại thấy bốc hỏa.
Lên tới tầng 19 khoa hô hấp, cô còn tiện chân đạp gãy một chiếc ghế nhựa cho hả giận.
“Anh rể, anh tìm em có chuyện gì không?”
Hàn Sơ Hồng đang bế một chú mèo con toàn thân tuyết trắng đứng trước cửa.
Nhìn qua chắc chỉ tầm ba tháng tuổi, bộ dạng non nớt dễ thương khiến người ta không kìm được muốn vuốt ve.
Hàn Sơ Hồng cũng chẳng khách sáo, chỉ vào con mèo trong lòng rồi nói: “Chắc phải làm phiền em chăm sóc nó một thời gian.”
Giang Du trợn tròn mắt, không dám tin nổi. Từ nhỏ cậu và Giang Cảnh đều rất sợ mấy thứ lông lá xù xù như vậy, huống chi còn là giống rụng lông nữa!
“Không được đâu anh rể… Hay là anh suy nghĩ lại đi. Em… Em chắc là không tiện lắm…”
“Không lẽ em sợ mèo à?”
Xong luôn. Một câu, chí mạng. Không kịp kháng cự, bị nhét mèo vào tay rồi đẩy thẳng vào phòng 2101.
Giang Cảnh vừa mới thức dậy, nheo nheo mắt, xoa xoa vài cái cho tỉnh ngủ, nhưng vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
Con mèo kia đang chạy nhảy lung tung trong nhà cô, còn bày ra cái trò gì thế này?
“Giang! Du! Tốt nhất em phải giải thích rõ ràng cho chị cái con mèo này là ở đâu chui ra đấy!”
Vẻ mặt của Giang Du tội nghiệp như con cún nhỏ bị mắng oan, còn đang tiếc nuối vì vừa rồi bị dẫm bẹp mất một chùm nho quý, uất ức cầm ly nước lên uống mà trong lòng vẫn không ngừng rêи ɾỉ: Nho của mình… Không còn nữa rồi… Hu hu…
“Anh rể mang nó tới đấy. Sáng sớm anh ấy nói sẽ ra ngoài một chút, rồi đem con mèo gửi cho em trông…”
Anh ta cũng ra ngoài? Khéo vậy sao? Giang Cảnh thầm nghĩ. Hôm nay cô vốn định đến thực tập ở bệnh viện trực thuộc số một của đại học K, “ghé thăm” một chút.
Tối qua trước khi ngủ, cô lướt thấy vòng bạn bè của thầy hướng dẫn thời kỳ thực tập đăng thông báo: Vì lũ lụt, việc đi lại gặp khó khăn, nguồn điện dự phòng của bệnh viện sắp cạn, suốt đêm phải di tản bệnh nhân. Lúc đó mắt Giang Cảnh đã sáng lên rồi.
Thế nên cô đành bỏ ý định. Cô dặn đi dặn lại Giang Du, nhất định phải trông chừng con mèo, tuyệt đối không được để nó chạy vào phòng cô, cũng đừng làm thánh mẫu mà ôm mèo ngủ, chỉ cần ngồi theo dõi tình hình trong nhóm là được rồi.
Vì là ban ngày, Giang Cảnh không lấy thuyền cao su ra, lần này cô đi từ cửa sổ khu thang máy tầng 4 ra ngoài, mực nước vừa khéo dâng tới ngang cửa sổ, rất tiện.
Đường đến bệnh viện trực thuộc số một đại học K, Giang Cảnh đã đi suốt một năm trời.
Đừng nói lũ lụt, dù có động đất san bằng nơi này thì cô cũng nhắm mắt mà chèo thuyền đến được.
Các tầng một, hai, ba, bốn không phải khu vực quan trọng, chủ yếu là cấp cứu, khoa nhi, khoa sản, trung tâm chấn thương… Những khu đó đa phần không có nhiều thuốc.
Lần này Giang Cảnh đến là để nhắm vào kho dược, trung tâm tiệt trùng, phòng phẫu thuật, toàn là những nơi mà sau tận thế, có tiền cũng khó đổi.
Về sau, không ít người chỉ vì một cơn cảm cúm nhẹ mà chết, cô không muốn trở thành một trong số đó.
Cô gia tăng tốc độ chèo thuyền, nhanh chóng hướng về phía bệnh viện.
Tầng năm là khu phẫu thuật. Giang Cảnh không nói không rằng, cô rút rìu chữa cháy ra, vẫn theo đường cửa sổ mà vào.
Một phòng phẫu thuật cũng không bỏ sót. Povidone, cồn, tăm bông, miếng dán truyền dịch, bông gòn, băng gạc…
Đủ loại dụng cụ mổ xẻ, bộ đồ xử lý vô trùng, kim chỉ, máy khí gây mê, máy đo huyết áp, thậm chí cả bàn phẫu thuật, cô cũng không chừa lại.
Lúc này thật sự phải cảm ơn khoảng thời gian thực tập ở phòng mổ vào tháng trước, Giang Cảnh tìm đồ cực nhanh, gần như không bỏ sót thứ gì.
Tầng sáu là kho thuốc. Hàng chục giá kệ, ba tủ lạnh lớn, Giang Cảnh gom sạch, gói trọn, tất cả đều cất vào không gian.
Cô còn chú ý thấy trong một tủ lạnh toàn là vắc - xin! Đúng là ông trời chiếu cố cô rồi!
Tầng bảy là trung tâm pha chế tĩnh. Một số thuốc truyền đã được pha sẵn, loại đó Giang Cảnh không lấy, hiệu lực chỉ giữ được trong vòng bốn tiếng, mang đi cũng vô ích. Cô còn thà lấy một thùng nước muối sinh lý hay chai glucose thì còn xài được.
Bệnh viện tổng cộng có 21 tầng. Giang Cảnh để ý thấy một số phòng bệnh vẫn còn giường chiếu sạch sẽ, thế là cô thu gọn hết, rồi lần lượt lục soát từng phòng nghỉ của y tá, gom được không ít đồ ăn vặt, nước khoáng chưa khui, mấy thùng nước tinh khiết.
Dù có ít nhưng nghĩ đến cũng còn hơn không, tuyệt đối không thể để sót! Nhất là nghĩ lại tám tháng thực tập, không cơm, không trợ cấp, thậm chí còn phải đóng tiền thực tập, cô lại thấy bốc hỏa.
Lên tới tầng 19 khoa hô hấp, cô còn tiện chân đạp gãy một chiếc ghế nhựa cho hả giận.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
