TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Giao dịch (1)

Trận mưa lớn kéo dài suốt năm ngày, mực nước cũng đã dâng lên tới tầng bốn. Những hộ dân ở tầng hai và ba bắt đầu than trời trách đất, kêu khổ không ngừng.

Họ đăng bài cầu cứu liên tục suốt ba ngày trong nhóm chung, nhưng chẳng ai chịu mở cửa tiếp nhận. Không còn cách nào khác, họ đành phải trú tạm ở hàng lang.

Bốn hộ gia đình chiếm trọn hàng lang tầng bốn, năm, sáu, thường xuyên phải gõ cửa nhà người khác để xin vào dùng nhà vệ sinh hoặc sạc nhờ điện thoại…

Trong nhóm trò chuyện của K Đại, vẫn còn vài tên “thế tử nhị thế tổ” sống không biết sợ là gì, còn lên khoe khoang đồ ăn mình tích trữ được: Một bó mì gói chất trong góc, một bao to khoai lát còn chưa bóc, tủ lạnh thì đầy thịt, xe ô tô thì nhét kín đồ ăn vặt…

Có người khoe thì sẽ có người khóc than. Nào là:

“Tôi hết sạch lương thực rồi!”

“Ký túc xá chúng tôi bị ngập, xin ai đó cho tá túc với!”

“Tôi bị kẹt trong khu giảng đường!”

“Tôi bị nhốt trong thư viện!”

Giang Cảnh chỉ lạnh nhạt lướt qua những tin đó. Vì ký túc xá nữ của lớp cô nằm ở tầng một, nên những lời cầu cứu ấy hầu hết đều là người quen.

Để tránh bị nghi ngờ, cô cũng giả vờ “trôi theo dòng nước”, lên tiếng trong nhóm: “Giá cao thu mua mì gói.”

Dĩ nhiên, chẳng ai thèm để ý đến cô. Mực nước ngày càng dâng cao, mạng internet cũng chập chờn lúc có lúc không.

Lúc này lời bàn tán về tận thế đã lan rộng, chẳng ai còn tâm trí để nói chuyện tiền nong mua bán nữa, trừ khi đầu óc thật sự có vấn đề.

Người đang sống ở tầng 4 là gia đình ông Trần Khắc Hằng, quản lý khu nhà.

Thật ra, với năng lực của ông ta thì chẳng thể nào tìm được công việc này, chẳng qua là vận cứt chó, có chút quan hệ họ hàng xa với hiệu trưởng, lại biết làm mình làm mẩy khóc lóc ăn vạ mới chen chân được vào đây.

Ban đầu, Lưu Nhã Hinh – một sinh viên trong khu, nhất quyết không cho gia đình ông Trần vào dùng nhà vệ sinh.

Nhưng sau khi bọn họ cứ ở lì ngoài hành lang… Mùi ô uế thật sự chịu không nổi, cô ta đành phải cho họ vào.

Thấy nước vẫn tiếp tục dâng lên từng chút một, Lưu Nhã Hinh bắt đầu thấy hoang mang.

Nghĩ đến hôm đó từ bệnh viện về có mua ba thùng mì gói, cô ta bắt đầu có ý định đánh tiếng sang chỗ Ngô Thanh Ngôn.

Hành lang tầng năm hiện cũng có một người kỳ lạ đang trú: Một cô gái học ngành phục hồi chức năng, tên là Vân Sam. Thành tích học tập rất tốt, chỉ là có chút… Bị mẹ quản chặt.

Trong hai năm đại học, mẹ cô gái ấy cũng theo ở K Đại suốt hai năm, đúng kiểu “mẹ theo con đi học”.

Hơn nữa, bà ấy lại cực kỳ nóng tính, từ giảng viên cho đến các cô múc cơm trong nhà ăn, chẳng ai mà chưa từng cãi nhau với bà.

Ở hành lang nhỏ tầng sáu, có một cô gái khác may mắn hơn nhiều.

Thấy phòng 602 không ai ở, sơn đã tróc mấy lớp, cô ta xem video rồi học theo, dùng một chiếc kẹp tóc dùng một lần mở khóa cửa. Cứ thế, không ai hay biết, cô ta đã lặng lẽ chiếm luôn căn phòng ấy.

Còn Trần Khắc Hằng thì vẫn ở ngoài hành lang với vẻ mặt đầy bất mãn. Dù bên ngoài được gọi là quản lý tòa nhà, nhưng thật ra công việc mỗi ngày của ông ta chỉ là quét dọn chút rác rưởi, rồi đúng 11 giờ đêm thì đi đóng cửa.

Vì vậy, chuyện gia đình nào trống phòng hay có ai ra vào, ông ta đều không nắm được.

Cả nhà ông ta lại rất lười, ngay cả gõ cửa cũng không muốn, chỉ biết phát tin nhắn trong nhóm chung.

Quản lý tòa nhà: [Có ai biết phòng nào đang để trống không? Hoặc có ai có phòng trống muốn cho cư dân tầng dưới tá túc tạm không?]

Tin nhắn gửi đi hơn nửa tiếng, ngoài Vân Sam dưới tầng từng nói một câu “không tiện”, thì không ai phản hồi gì thêm.

Cũng đúng thôi, thời điểm này ai lại muốn tự rước phiền toái vào người? Mời thần dễ, tiễn thần khó, lỡ đâu gặp người tâm địa bất chính thì chỉ có rước họa vào thân.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.