TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Mạt thế bắt đầu, mưa lớn trút xuống (1)

Nửa đêm, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, Giang Cảnh vẫn chưa chợp mắt. Cô lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến khoảng một giờ sáng, cơn mưa lớn kéo đến đúng như dự báo, từng đợt mưa rơi như trút, lộp bộp nện xuống mặt kính cửa sổ, như thể đang tuyên bố: Tận thế đã thực sự bắt đầu.

Chỉ là, thời khắc ấy, lại có quá ít người để tâm.

Chiếc điện thoại vẫn còn hiển thị hàng loạt tin nhắn siêu thoại do Ngô Thanh Ngôn gửi đến.

Mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn là tin nhắn chửi rủa cô. Nhưng Giang Cảnh chẳng thèm mở cái nào.

Cô vẫn chưa chặn hắn, chỉ bởi nghĩ, sau này biết đâu còn dùng đến.

Còn về phần Lưu Nhã Hinh… Trong mấy ngày qua, Giang Cảnh đã tranh thủ thời gian thuê thám tử tư, nghĩ đủ mọi cách để moi cho được thông tin về cô ta.

Cô đã có được loạt ảnh Lưu Nhã Hinh vào khách sạn cùng một lão già, cả hồ sơ bệnh viện liên quan đến việc tái tạo màиɠ ŧяiиɧ… Tất thảy, tổng cộng mười ba bằng chứng xác thực.

Chiều hôm đó, cô đã gom toàn bộ bằng chứng lại, biên soạn thành một bài viết nặc danh, rồi đăng thẳng lên diễn đàn của trường.

Chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi, Lưu Nhã Hinh đã phải thay tới năm số điện thoại khác nhau, không ngừng nhắn tin, gọi điện cho Giang Cảnh để chất vấn.

# Khϊếp đảm! Hoa khôi trường Đại học K vì tiền mà làm gái gọi, cả mười hai người đều là mấy ông già ngoài sáu mươi! Còn từng nhiều lần đi vá màиɠ ŧяiиɧ, chen chân phá hoại bạn gái của hotboy khoa [video]

# Trời ơi! Hotboy khoa ép người theo đuổi viết luận văn cho mình, còn bị cưỡng hôn ngay tại chỗ [video]

Bình luận dưới bài viết:

Tầng 1 (Ếch Ếch Đáng Yêu): Hôm đó tui cũng ngồi quán cà phê đó, trời đất ơi, suýt nữa là được xem tận mắt!

Tầng 2 (Nữ Thần Là Của Tui): Không thể nào… Tui không tin… Nữ thần của tui, thiên sứ áo trắng, sao lại thế được… Mọi người đừng nói nữa, tui buồn lắm rồi [hậm hực].

Tầng 3 (Ríu Rít): Hic… Buồn thiệt sự. Trước giờ tui thích giáo thảo lắm… Tụi mình có nên thành lập “Cục fan bị phản bội” không [khóc lóc].

Tầng 4 (Nhị Thiếu Nhà Cố): M* nó, cái video thứ tư hình như là ba tui đó! Cái loại đàn bà này mà dám dụ dỗ ba tui? Tui phải lột da nó!

Tầng 5 (Dân Ăn Dưa): Nhị thiếu bình tĩnh, khi nào đi xử nó nhớ hú tui một tiếng, tui theo liền!

Tầng 6: Cho tui theo với!



Tầng 986: Cho thêm một vé nữa, tui là 086 nè!



Dưới bài viết là hàng vạn bình luận chất đống. Đa phần đều là chỉ trích, chửi rủa Lưu Nhã Hinh, kèm theo cả làn sóng mắng chửi Ngô Thanh Ngôn.

Chỉ có số ít người là tiếc nuối cho Giang Cảnh, cái người mà họ gọi là “chó liếʍ” ngu ngốc kia.

Ngay từ đầu, Lưu Nhã Hinh còn van xin Giang Cảnh gỡ bài đăng xuống. Bởi lẽ, trên đời này chỉ có một mình Giang Cảnh biết được chuyện cô ta qua lại với đám đàn ông già kia.

Nhưng khi thấy Giang Cảnh chẳng buồn hồi âm, rồi sau đó còn thẳng tay chặn số, cô ta lập tức hiểu ra: Không còn hy vọng gì nữa.

Và kể từ đó, tất cả tin nhắn gửi tới chỉ còn lại lời lẽ chửi rủa.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi đều đều. Trong sự tĩnh lặng ấy, Giang Cảnh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Mạt thế… Đã đến.

Nó đến chẳng cần báo trước, chẳng cần sự long trời lở đất. Mưa rơi bình thường, nhưng lại kéo theo tai họa khắp toàn cầu.

Giang Cảnh không phải thánh nhân, cũng chẳng muốn làm đấng cứu thế. Điều duy nhất cô nghĩ đến… Là phải bảo vệ em trai của mình, sống sót qua kiếp nạn này. Chỉ cần như vậy là đủ.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại của cô hiện ra một thông báo đẩy từ chính phủ: “Mưa sẽ kéo dài liên tục nửa tháng. Đề nghị người dân chuẩn bị ít nhất 15 ngày lương thực dự trữ…”

Giang Cảnh cau mày. Trong ký ức kiếp trước, cô không hề nhớ có đợt cảnh báo nào như vậy.

Chẳng lẽ vì mấy ngày nay cô mải sửa luận văn đến phát ngốc, nên đã bỏ sót?

Tuy nhiên, lúc này chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Dù sao thì cô cũng không còn phải đi chợ buôn bán lương thực như kiếp trước.

Chỉ là… Cô nhanh chóng phát hiện ra: Mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ.

Ngay sau khi thông báo được đưa ra, người dân bắt đầu đổ xô đi tích trữ nhu yếu phẩm.

Chẳng những vậy, không biết từ đâu rộ lên tin đồn rằng: “Khu Đại học K có địa thế cao, nước sẽ không dâng tới.”

Thế là từng nhóm sinh viên bắt đầu đưa người nhà đến ở nhờ trong ký túc xá. Tuy nhiên, con số ấy vẫn còn rất ít ỏi.

Bởi phần lớn mọi người… Đều không tin chỉ vài trận mưa lớn lại có thể nhấn chìm cả nửa thành phố.

Thừa dịp trời vừa bắt đầu mưa lớn, hầu hết sinh viên trong khu chung cư đều đã tích trữ ít nhiều lương thực, tạm thời không đến mức hoảng loạn hay làm ra chuyện trái đạo đức.

Giang Cảnh nhanh chóng gọi Giang Du đến cùng nhau nghiên cứu cách xử lý chỗ nội tạng mà cô lấy được từ không gian, bởi vì sau này chưa chắc còn cơ hội.

Cô mang hết đống nội tạng kia ra. May mắn là người dì bán hàng cũng khá tốt bụng, nội tạng đều đã được rửa sơ qua, ít nhất không còn dính phân bên ngoài.

Chỉ là… Cho dù như vậy thì với hai chị em vốn trước giờ chưa từng động tay vào thứ gì tanh hôi, cũng thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.

Giang Du còn làm quá lên, chẳng biết lục từ đâu ra được hai nút bịt tai, nhét vào lỗ mũi, lại còn đeo thêm hai lớp khẩu trang, bộ dạng như sắp ra chiến trường.

“Chị ơi… Cái này thật sự hôi chịu không nổi, em muốn nôn quá rồi…”

“Không được! Mau rửa đi! Trong video người ta nói phải rửa sạch tới mức trong veo mới được, tranh thủ lúc còn có nước, làm nhanh lên! Đừng có mà chậm chạp!”

Giang Du hít sâu một hơi, xắn tay áo lên, nghiến răng bắt tay vào việc.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.