TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Mạt thế đếm ngược còn một ngày (2)

Giang Cảnh không có hứng xem tiếp. Hiệu trưởng cũng lên tiếng, thông báo các bạn sinh viên còn lại sẽ được chọn ngày khác để bảo vệ, còn Ngô Thanh Ngôn thì lập tức bị dẫn đi.

“Là cô làm à?”

“Đúng thế. Tôi đây không ngu đến mức đi làm trâu ngựa cho hắn.”

Hàn Sơ Hồng không khỏi thấy cô… Khác xưa.

Dù gì mấy năm qua ở nước ngoài, anh cũng từng nghe loáng thoáng về những chuyện mất mặt mà cô làm vì Ngô Thanh Ngôn, chỉ để đổi lấy một cái liếc nhìn của hắn.

Nhưng giờ, Giang Cảnh chẳng còn diễn nữa. Tối nay, cô vẫn còn việc phải làm, ba người kia chắc chắn sẽ đến và cô đã quyết định tặng cho họ một “món quà lớn”.

Ngay sát khu chung cư sinh viên có một nhà nghỉ nhỏ, Giang Cảnh đã thuê hai phòng ở tầng hai từ trước.

“Chị, chị về rồi à. Em lắp sẵn vài camera mini ở tầng 19, 20, 21, cả hành lang lẫn thang bộ đều có. Dùng máy tính ở thư phòng là xem được hết. Dùng năng lượng mặt trời, chỉ cần có mạng là có thể xem cả ngày luôn!”

“Tốt lắm. Chuẩn bị thêm đi, tối nay chắc chắn sẽ có người tới. Chị mày định báo thù!”

“Aaa, thù kiếp trước hả?”

“Đúng. Chờ xem đi.”

Cô đã lắp đặt hệ thống theo dõi từ sớm, còn chuẩn bị thêm “quà” cho ba người họ.

Đúng 6 giờ tối, cả ba cùng xuất hiện trước cửa phòng 2101.

“Giang Cảnh! Mày mau ra đây! Mày dám bán căn nhà của ông đây à? Mau ra đây…!”

Giang Kỳ vừa đập cửa vừa hét, làm Giang Du đang cầm điện thoại cũng suýt đánh rơi.

Trên màn hình, một phút trước quốc gia vừa phát cảnh báo đỏ về mưa lớn, dự báo sẽ kéo dài suốt bảy ngày.

“Làm cái gì thế? Ngứa da à?”

Giang Du tuy nhỏ hơn Giang Kỳ, nhưng toàn thân là cơ bắp do thường xuyên luyện tập.

Giang Kỳ từng bị cậu đánh vài lần, đến giờ vẫn còn sợ. Ban đầu cứ tưởng chỉ có Giang Cảnh ở nhà, ai ngờ người mở cửa lại là Giang Du.

“Mày đừng làm loạn, tao đi với ba tới.”

Lúc này Giang Du mới thấy Giang Hạo Thiên và Chu Nhược cũng đang đứng phía sau.

Giang Hạo Thiên vừa mới về nước chưa được bao lâu.

Khi chuẩn bị bước vào thì bên trong có người dọn đồ ra ngoài, còn nói căn nhà này đã được bán cho họ, chủ cũ nói tất cả đồ đạc đều bỏ lại.

“Gọi Giang Cảnh ra đây! Nó dựa vào cái gì mà bán căn nhà mà bọn tao đang ở?”

“Ba, ông đừng tưởng tụi con còn gọi một tiếng ba là ông có quyền với mọi thứ nhà họ Lăng nhé…”

Giang Du nói mà giọng đầy khinh thường.

Cậu đoán ngay là nhà này do Giang Cảnh bán. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến họ?

Trên giấy tờ, căn nhà này đứng tên Giang Cảnh, vậy mà ba người kia lại dám vừa ăn cướp vừa la làng.

Giang Du đang định quát, thì Giang Cảnh từ bên trong bước ra.

“Ba, dì, xin lỗi nha. Con mới mua một khu biệt thự, nghĩ sau này Giang Du với Giang Kỳ kết hôn thì chỗ cũ sẽ không đủ ở. Nhưng lại thiếu một chút tiền, nên con mới tự ý bán căn nhà này.”

Ba người kia nghe đến hai chữ biệt thự, mắt lập tức sáng lên, chỉ là vấn đề trước mắt là… Không có chỗ ở.

“Con nói nghe hay thật đấy. Vậy mấy ngày tới nhà dì ở đâu hả?” Chu Nhược kéo giọng, giễu cợt và cay cú.

“Dì à, con đã đặt sẵn phòng cho mọi người ở khách sạn trong khuôn viên trường rồi. Phòng tốt nhất luôn, dì cứ yên tâm mà ở. Biệt thự kia cũng sắp trang hoàng xong cả rồi, cuối tuần là có thể dọn vào.”

Lúc này ba người mới chịu rút lui, mặt mày hậm hực mà nhận lấy thẻ phòng rồi rời đi.

Cứ tận hưởng tận thế cho tốt đi. Đời này, các người nhất định phải sống thật lâu, đừng có chết sớm quá.

Giang Cảnh khép cửa lại, dặn Giang Du nhất định phải cẩn thận. Dù sao thì… Rất nhiều chuyện kiếp này đã không giống trước nữa, bản thân cô cũng không thể nắm chắc điều gì cả.

Giang Du từ lúc ba người kia đi rồi thì vẫn luôn im lặng. Một lúc sau, cậu khẽ hỏi “Chị… Kiếp trước, họ có phải… Đã bắt nạt chị không? Chị… Có hận họ không?”

Giang Cảnh sững người. Hận không? Tất nhiên là có. Làm sao có thể không hận được? Kiếp trước, cô chết thảm đến thế cơ mà.

“Aiz, em trai ngốc à… Không sao hết, chuyện cũng là của kiếp trước rồi. Em cứ nhìn đi, đời này, chị sẽ từng món từng món tính sổ với họ.”

“Chị…”

Giang Cảnh đưa tay xoa đầu em trai “Không sao mà, sao lại ngốc như vậy chứ. Lớn như vậy rồi còn khóc nữa…”

“Em… Em có khóc đâu…”

“Rồi rồi rồi, không có, không có khóc…"

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.