TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Trữ thêm vật tư, Hàn Sơ Hồng xuất hiện (3)

“E là Giang tiểu thư đã hiểu nhầm, chuyện đó không phải chỉ là lời nói bâng quơ đâu. Năm xưa chính dì Lăng đã tự tay viết hôn ước cho hai nhà chúng ta.”

Cái gì cơ? Mẹ cô chưa bao giờ nói đến chuyện này! Quá lắm rồi…

“Vậy giờ anh muốn thế nào? Tôi còn chưa tốt nghiệp mà…”

Hàn Sơ Hồng nghe thế thì bật cười. Có vẻ cô gái nhỏ lại tưởng anh đến đây để giục cưới rồi.

Anh vội giải thích: “Giang tiểu thư đừng lo lắng, tôi đến đây không phải để nhắc chuyện hôn nhân. Chỉ muốn báo trước cho hai chị em cô một lời: E rằng sắp tới sẽ có đại họa xảy ra, tốt nhất nên chuẩn bị chút lương thực.”

Giang Cảnh nhìn Hàn Sơ Hồng, không hiểu nổi vì sao anh ta phải vượt đường xa đến tận thành phố K để báo tin này cho cô?

Giữa họ chẳng qua chỉ có một hôn ước mơ hồ từ thời xưa, cần thiết gì phải làm như vậy?

Điều cô không hề biết là, Hàn Sơ Hồng vẫn luôn âm thầm theo dõi cô suốt bao năm qua.

Những việc cô làm ở thành phố K, kể cả ba năm liền "làm chó liếʍ" Ngô Thanh Ngôn thế nào, đều không lọt khỏi mắt anh.

“Được rồi, chúng tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”

“Em không định nói với bác Giang sao?”

“Không cần. Ông ta có đứa con trai cưng của mình rồi, chẳng cần chúng tôi phải lo. Chưa biết chừng nếu nói ra còn bị mắng là đầu óc có vấn đề.”

Giỡn hoài, đầu óc cô mà có vấn đề mới đi kể chuyện cho Giang Hạo Thiên nghe.

Cô chỉ mong ông ta chết sớm một chút. Đời trước, ông ta đã khiến cô chịu không biết bao nhiêu đau khổ.

Hàn Sơ Hồng cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.

Sau đó, Giang Cảnh cũng ra khỏi nhà, nhưng khi đến cửa thang máy mới chợt nhớ ra trong thẻ mình chẳng còn đồng nào.

Đành quay lại gọi Giang Du chuyển tiền. Đúng là đứa em trai tiết kiệm, chuyển hẳn bốn mươi triệu qua, tốt lắm!

Việc đầu tiên là thuê bốn chiếc xe địa hình, mỗi chiếc bốn nghìn một ngày, thuê mười ngày hết bốn mươi nghìn, vẫn rẻ hơn rất nhiều so với mua hẳn xe.

Ngay sau đó, cô lại nhận được khoản tiền 5 triệu, đó là tiền bán căn nhà cũ.

Biết ba người kia đã lấy được cổ phần là cô liền nhanh chóng giả vờ chúc mừng, rồi nhờ người môi giới rao bán căn nhà lên mạng.

Nhà tuy tốt nhưng đã cũ, nên cô đành hạ giá để bán nhanh.

Cô còn nói Giang Du kéo cả ba người kia vào danh sách chặn liên lạc, cả chính mình cũng chặn.

Nhưng sau đó lại lôi “tra cha” ra khỏi danh sách chặn để có thể sửa lại mật mã thang máy. Đêm hôm sau, ba người kia sẽ phát hiện tòa nhà này đã đổi chủ.

Có thể đêm ấy sẽ có náo loạn, nhưng Giang Cảnh chẳng thèm để tâm. Mạt thế mà, ai gan lớn thì sống, nhát gan thì đói chết.

Đến chợ nông sản quen thuộc, Giang Cảnh mừng rỡ khi thấy một quầy hàng đang bán đủ loại cá giống!

Cô rất thích ăn cá, nhưng không gian của cô lại không có nước chảy, sợ không nuôi được. Cô chỉ mua chục tấn cá đã xử lý sẵn.

Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng của con thỏ nhỏ: [Chủ nhân, khu chăn nuôi có thể nuôi cá đó! Cá nước ngọt lẫn nước mặn đều nuôi được!]

“Gì cơ, sao không nói sớm? Nếu biết, lúc còn ở thành phố Y tôi đã mua cá biển, cả tôm hùm, cua lớn nữa… Trời ơi, tiếc quá!”

[Chủ nhân có hỏi đâu mà…]

Thôi vậy, trách sai người rồi. Giang Cảnh quyết định mua tám nghìn con cá giống các loại, thêm cả tôm và cua nước ngọt.

Thành phố K ở trong đất liền, tôm hùm và cua biển ít lắm, cô chỉ mua được khoảng ba mươi con, đành trông mong sau này, chúng sinh sôi nảy nở…

Cuối cùng, cô tìm lại người dì từng bán heo lần trước, đặt mua mười con heo, mười con dê, mười con bò, chia đều đực cái.

Dì ấy còn tặng thêm hai cặp thỏ con, loài này sinh sản nhanh, lại ngon miệng, cô vui vẻ nhận lấy.

Không muốn chạy sang chỗ khác nữa, Giang Cảnh bèn mua luôn hai tấn thức ăn chăn nuôi từ chỗ dì ấy.

Trước khi đi, dì có vẻ áy náy vì lấy nhiều tiền quá, bèn bớt lại 3 triệu, dù giá gốc vẫn chưa rẻ lắm.

Dì còn tặng thêm một đống nội tạng. Giang Cảnh vốn không rành mấy thứ này, nhưng lại rất thích ăn món kho, bèn quyết định sau này sẽ xem video học nấu, gom hết vào kho hàng rồi thu vào không gian.

Cuối cùng, còn dư chút tiền, cô đến tiệm bán nông cụ quen thuộc, mua một máy gặt đập liên hợp, loại phổ biến ở phương Nam để thu hoạch lúa nước, để phòng sau này có thể trồng được lúa.

Ông chủ tranh thủ giới thiệu thêm máy tuốt lúa tự động. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng ông ta cũng chịu bán cả mấy thùng dầu diesel cho cô, chắc do cô tiêu quá nhiều tiền…

Dựa theo địa chỉ ông chủ đưa, cô chạy thẳng đến nhà ông ta, thấy cả kho chứa gần một tấn xăng, nửa tấn dầu diesel,...

Giang Cảnh mừng rỡ, nhưng cũng biết là lần này gần như vét sạch ví mình rồi.

Chuyện mua bán này vốn đã lấp lửng bên rìa pháp luật, nên ông chủ cũng chẳng hỏi cô dùng vào việc gì, chỉ dặn người chuyển đồ đến kho hàng mà cô chỉ định.

Đến đây thì lượng vật tư cũng tạm đủ. Giang Cảnh hài lòng quay về nhà, thầm hạ quyết tâm, lần này, cô nhất định phải sống sót giữa tận thế, tung hoành không ai cản nổi.

Mục tiêu duy nhất: Ngẩng cao đầu mà sống giữa mạt thế!

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.