0 chữ
Chương 19
Chương 19: Mạt thế đếm ngược còn hai ngày (1)
Sau khi tích trữ xong, Giang Cảnh trở về nhà, nơi này đã trở thành một đóng hỗn độn.
Gần đây cô chỉ uống nước suối linh tuyền nên cảm giác cơ thể tràn đầy sức sống, không còn là con gà con yếu ớt lúc mới trọng sinh nữa.
Vì vậy, cô tiếp tục lấy bốn thùng nước linh tuyền lớn ra cho Giang Du uống.
Con người một khi tâm trạng tốt thì giấc ngủ cũng sẽ sâu.
Giang Cảnh vừa chợp mắt là ngủ một mạch tới hừng đông, rốt cuộc không còn mơ thấy tên trạch nam mập mạp, dầu mỡ, khiến người ta ghê tởm kia nữa.
Chỉ là sáng sớm chưa mở mắt đã bị người ta quấy rầy giấc mộng đẹp.
“Ê, giờ cô đang làm gì vậy…?”
Giang Cảnh còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, bên tai lập tức vang lên giọng nói gắt gỏng của Ngô Thanh Ngôn: “Giang Cảnh, luận văn của tôi đâu rồi? Ngày mai phải bảo vệ rồi, cô vẫn chưa chuẩn bị xong à? Đúng là vô dụng thật! Sửa đi sửa lại gần cả tháng trời, nếu tôi không nhắc thì cô định quên luôn đúng không…”
Hắn lải nhải liên tục khiến Giang Cảnh đau hết cả đầu.
Phải mất hai phút cô mới hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nhận ra người đang gọi tới là Ngô Thanh Ngôn, cái tên ăn bám vô dụng, chuyện gì cũng sai khiến cô làm.
Cô từng thổ lộ với hắn, hắn không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, cứ treo lơ lửng cô ở đó.
Giang Cảnh cảm thấy đời trước mình chắc bị trúng bùa mê thuốc lú gì đó, nếu không sao lại đi thích loại người như vậy.
Đời trước, cô sửa luận văn của hắn suốt hai tuần, đến sát ngày bảo vệ còn chia phần của mình cho hắn.
Giờ phút này, cô chỉ muốn quay về quá khứ mà tát cho mình hai cái tát.
Tuy cô không rõ tại sao đời này buổi bảo vệ luận văn lại dời lên sớm một tuần, nhưng mấy chi tiết đó giờ cô cũng không thèm để tâm nữa.
Chỉ biết, đời này phải biết xả giận cho đã. Hắn muốn luận văn chứ gì? Không cho.
Giang Cảnh im lặng vài phút, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Anh yên tâm đi, tôi làm việc anh còn không yên tâm sao? Chỉ là vẫn còn một vài chỗ chưa sửa xong. Tôi sẽ gửi trước phần dàn ý cho anh, cứ xem qua trước đi. Mai tôi sửa xong rồi gửi bản hoàn chỉnh.”
“Vậy đi làm nhanh đi.”
Không thêm lấy một lời dư thừa, Ngô Thanh Ngôn vẫn tưởng Giang Cảnh vẫn là con chó trung thành liếʍ gót hắn như trước kia, nên trực tiếp cúp máy.
Giang Cảnh gửi dàn ý cho hắn, sau đó mở máy tính, chỉnh sẵn một đoạn video có tên “Luận văn tốt nghiệp”, cài đặt thời gian gửi đúng lúc hắn lên thuyết trình. Vừa đảm bảo có “gửi”, lại vừa đảm bảo hắn không có thời gian mở ra xem trước.
Thế là cô yên tâm nằm ngủ nướng, tinh thần sảng khoái.
“Thanh Ngôn à, Cảnh Cảnh vẫn luôn đối xử với anh tốt như vậy, còn chu đáo hơn cả em, người bạn gái chính thức của anh đấy.”
Lưu Nhã Hinh nghe được giọng Giang Cảnh qua điện thoại, vẫn giống như trước kia, nhắc đến luận văn chưa xong mà cứ sợ Ngô Thanh Ngôn tức giận, nhẹ nhàng săn sóc. Nhưng cô ta không biết tất cả chỉ là Giang Cảnh đang “diễn” thôi.
“Nhã Nhã, anh hứa với em, chờ lấy được bản luận văn kia, anh sẽ công khai em là bạn gái chính thức. Còn cái con chó liếʍ Giang Cảnh kia, anh sẽ đá nó đi thật xa, từ nay đi đâu cũng chỉ mang em theo.”
“Thanh Ngôn, anh thật tốt… Nhưng mà, làm như vậy liệu Cảnh Cảnh có buồn không?”
“Mặc kệ cô ta ra sao. Nhà cô ta phá sản rồi, mấy hôm trước chắc dọn sạch rồi. Anh thấy có đám người dọn đồ từ tầng nhà cô ta ra. Mẹ anh còn nói cả khu nhà của Lăng gia cũng bị bán hết rồi. Coi bộ thật sự sắp tiêu luôn, sau này chẳng còn tí giá trị lợi dụng nào nữa đâu.”
“Vậy… Cảnh Cảnh có bị người khác bắt nạt không…”
“Anh đã nói em đừng lo chuyện của cô ta mà.”
Hai người vừa nói vừa ôm nhau, chẳng bao lâu sau đã lăn thẳng lên giường.
Giang Cảnh tỉnh dậy, phát hiện Giang Du không có trong phòng. Cô đi ra ban công thì thấy cậu nhóc đang loay hoay ngoài đó.
“Giang Du, em làm gì đó?”
“Chị dậy rồi hả? Em đang trồng rau nè. À tiện thể, chị ra cửa lấy mấy cái đơn chuyển phát nhanh đi, em cực lắm mới khiêng mấy món này lên được á.”
Sáng sớm, Giang Du đã ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, không chỉ có hơn bảy trăm khối sơ dừa, mà còn có cả phân bón…
Cậu biết Giang Cảnh thích ngủ nướng, nên làm việc thì luôn nhẹ nhàng, không muốn làm ồn.
Giang Cảnh bước ra khỏi cửa, giật mình khi thấy cả hiên nhà đầy những thùng chuyển phát nhanh. “Sơ dừa? Cái đó là gì vậy?”
Gần đây cô chỉ uống nước suối linh tuyền nên cảm giác cơ thể tràn đầy sức sống, không còn là con gà con yếu ớt lúc mới trọng sinh nữa.
Vì vậy, cô tiếp tục lấy bốn thùng nước linh tuyền lớn ra cho Giang Du uống.
Con người một khi tâm trạng tốt thì giấc ngủ cũng sẽ sâu.
Giang Cảnh vừa chợp mắt là ngủ một mạch tới hừng đông, rốt cuộc không còn mơ thấy tên trạch nam mập mạp, dầu mỡ, khiến người ta ghê tởm kia nữa.
Chỉ là sáng sớm chưa mở mắt đã bị người ta quấy rầy giấc mộng đẹp.
“Ê, giờ cô đang làm gì vậy…?”
Giang Cảnh còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, bên tai lập tức vang lên giọng nói gắt gỏng của Ngô Thanh Ngôn: “Giang Cảnh, luận văn của tôi đâu rồi? Ngày mai phải bảo vệ rồi, cô vẫn chưa chuẩn bị xong à? Đúng là vô dụng thật! Sửa đi sửa lại gần cả tháng trời, nếu tôi không nhắc thì cô định quên luôn đúng không…”
Phải mất hai phút cô mới hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nhận ra người đang gọi tới là Ngô Thanh Ngôn, cái tên ăn bám vô dụng, chuyện gì cũng sai khiến cô làm.
Cô từng thổ lộ với hắn, hắn không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, cứ treo lơ lửng cô ở đó.
Giang Cảnh cảm thấy đời trước mình chắc bị trúng bùa mê thuốc lú gì đó, nếu không sao lại đi thích loại người như vậy.
Đời trước, cô sửa luận văn của hắn suốt hai tuần, đến sát ngày bảo vệ còn chia phần của mình cho hắn.
Giờ phút này, cô chỉ muốn quay về quá khứ mà tát cho mình hai cái tát.
Tuy cô không rõ tại sao đời này buổi bảo vệ luận văn lại dời lên sớm một tuần, nhưng mấy chi tiết đó giờ cô cũng không thèm để tâm nữa.
Chỉ biết, đời này phải biết xả giận cho đã. Hắn muốn luận văn chứ gì? Không cho.
“Vậy đi làm nhanh đi.”
Không thêm lấy một lời dư thừa, Ngô Thanh Ngôn vẫn tưởng Giang Cảnh vẫn là con chó trung thành liếʍ gót hắn như trước kia, nên trực tiếp cúp máy.
Giang Cảnh gửi dàn ý cho hắn, sau đó mở máy tính, chỉnh sẵn một đoạn video có tên “Luận văn tốt nghiệp”, cài đặt thời gian gửi đúng lúc hắn lên thuyết trình. Vừa đảm bảo có “gửi”, lại vừa đảm bảo hắn không có thời gian mở ra xem trước.
Thế là cô yên tâm nằm ngủ nướng, tinh thần sảng khoái.
“Thanh Ngôn à, Cảnh Cảnh vẫn luôn đối xử với anh tốt như vậy, còn chu đáo hơn cả em, người bạn gái chính thức của anh đấy.”
“Nhã Nhã, anh hứa với em, chờ lấy được bản luận văn kia, anh sẽ công khai em là bạn gái chính thức. Còn cái con chó liếʍ Giang Cảnh kia, anh sẽ đá nó đi thật xa, từ nay đi đâu cũng chỉ mang em theo.”
“Thanh Ngôn, anh thật tốt… Nhưng mà, làm như vậy liệu Cảnh Cảnh có buồn không?”
“Mặc kệ cô ta ra sao. Nhà cô ta phá sản rồi, mấy hôm trước chắc dọn sạch rồi. Anh thấy có đám người dọn đồ từ tầng nhà cô ta ra. Mẹ anh còn nói cả khu nhà của Lăng gia cũng bị bán hết rồi. Coi bộ thật sự sắp tiêu luôn, sau này chẳng còn tí giá trị lợi dụng nào nữa đâu.”
“Vậy… Cảnh Cảnh có bị người khác bắt nạt không…”
“Anh đã nói em đừng lo chuyện của cô ta mà.”
Hai người vừa nói vừa ôm nhau, chẳng bao lâu sau đã lăn thẳng lên giường.
Giang Cảnh tỉnh dậy, phát hiện Giang Du không có trong phòng. Cô đi ra ban công thì thấy cậu nhóc đang loay hoay ngoài đó.
“Giang Du, em làm gì đó?”
“Chị dậy rồi hả? Em đang trồng rau nè. À tiện thể, chị ra cửa lấy mấy cái đơn chuyển phát nhanh đi, em cực lắm mới khiêng mấy món này lên được á.”
Sáng sớm, Giang Du đã ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, không chỉ có hơn bảy trăm khối sơ dừa, mà còn có cả phân bón…
Cậu biết Giang Cảnh thích ngủ nướng, nên làm việc thì luôn nhẹ nhàng, không muốn làm ồn.
Giang Cảnh bước ra khỏi cửa, giật mình khi thấy cả hiên nhà đầy những thùng chuyển phát nhanh. “Sơ dừa? Cái đó là gì vậy?”
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
