TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Trữ thêm vật tư, Hàn Sơ Hồng xuất hiện (2)

Gia vị khô như hồi, quế, bát giác: Từ 50 đến 100 cân mỗi loại.

Dầu mè, dầu hào, dầu ăn: Tổng cộng hơn 500 thùng.

Các loại đường như đường đỏ, đường trắng, đường phèn: Mỗi loại 900 cân. Muối: Hơn 5000 bao.

Nước cốt lẩu: Hơn 1000 gói, ăn tới hết đời cũng chưa chắc hết!

Rau củ: Hơn một ngàn cân, nào là cải thìa, cải trắng, củ cải, cải bắp, rau chân vịt, củ sen, khoai lang đỏ… Đếm không xuể, lại còn có 300 bao hạt giống đi kèm.

Thịt các loại thì hơn bảy vạn cân! Thịt heo, bò, dê, gà, vịt, cá, hải sản, thủy sản… Tất cả đều đã xử lý sạch sẽ, hút chân không và đóng gói cẩn thận.

Khu trái cây cũng chất đầy: Táo, chuối, lê, cam, mận, dứa, anh đào, sầu riêng, dưa hấu, dưa leo, quýt… Từng thùng, từng rương xếp kín cả giá, chắc cũng phải mấy vạn cân.

Khu đồ ăn chín chiếm tới mười lăm cái giá sách, toàn là món cô với Giang Du thích: Trà sữa, tôm hùm đất, đồ nướng, rau xào, lẩu tự sôi…

Khu đồ dùng hằng ngày thì đủ loại: Giấy rút: 3000 túi.

Giấy cuộn: 3000 túi.

Băng vệ sinh: 1000 thùng.

Cát mèo: 1000 cân.

Thau chậu: cả trăm cái.

Chén đũa dùng một lần, ly, túi rác, dầu gội, sữa tắm, dầu xả… Nhiều đến mức không đếm nổi!

Bảy cái giá sách chứa đầy thuốc men thông dụng: Kháng sinh, thuốc chống viêm, nước muối sinh lý…

Có vài loại Giang Cảnh còn chưa từng thấy, nhưng đều có bao bì và tờ hướng dẫn kèm theo. Chỉ tiếc là một số vắc-xin chưa kịp mua được, đành đợi đến sau mạt thế thử vận may vậy.

Tổng cộng 600 cái giá sách tám tầng, tất cả đều đầy ắp.

Quần áo, giày dép thì chất thành đống, chen cả vào với máy giặt, máy sưởi mini, quạt điện… Giang Cảnh đành nhắm mắt làm ngơ, coi như không nhìn thấy gì cả.

Tiếp theo, Giang Cảnh dùng ý niệm điều khiển, đưa chiếc máy khai hoang tự động ra đặt lên đất đen dưới lầu, phân chia khu vực rõ ràng rồi ngồi một bên quan sát, tiện thể nghĩ xem còn thiếu gì cần chuẩn bị.

Phải nhanh chóng bổ sung cho đầy đủ, còn ba ngày nữa là cơn mưa lớn kéo tới. Đến lúc đó muốn thu hoạch hay tích trữ sẽ không còn dễ dàng như bây giờ nữa.

Quả không hổ danh là công nghệ cao, chưa đầy một tiếng mà cả mảnh đất đã được cải tạo hoàn tất.

Giang Cảnh lại lấy máy gieo hạt ra, bắt đầu trồng những loại rau quen thuộc như cà chua, củ cải, khoai lang đỏ. Cô còn trồng thêm hai gốc nho và dựng giàn cho nho leo.

Vừa ra khỏi không gian chưa được bao lâu, cô định đi mua thêm heo, bò, dê, gà vịt… Để đưa vào khu chăn nuôi trong không gian.

Lúc nãy thỏ con có nói, không gian đã nâng cấp tới mức có thể nuôi cùng lúc năm loại động vật, hơn nữa còn có thể thực hiện bán tự động hóa.

Nói đơn giản là: Chỉ cần bỏ thức ăn chăn nuôi vào kho, không gian sẽ tự động kiểm tra và phân phối cho vật nuôi khi cần.

Đang chuẩn bị ra ngoài thì Giang Du tới gõ cửa: “Chị, vị hôn phu của chị tới rồi.”

Giang Cảnh theo Giang Du ra phòng khách. Kế bên ghế sofa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng lại.

Anh ta cao ít nhất cũng phải 1m9. Chỉ nhìn bóng lưng, Giang Cảnh đã cảm thấy có chút quen mắt.

“Hàn Sơ Hồng?” Cô buột miệng gọi tên.

Chẳng phải người này là vị bác sĩ xui xẻo trong kiếp trước sao? Khi thời kỳ cực hàn vừa bắt đầu, vô số người nhiễm bệnh cảm sốt.

Không biết từ đâu truyền ra tin tức: Trong một bệnh viện lớn ở K đại, có một “thần y” đang dốc hết sức cứu người. Bệnh viện không có thuốc, nhưng chỉ cần anh còn đó, mọi người vẫn còn hy vọng.

Thế nhưng, khi thời kỳ cực hàn chưa kết thúc, toàn bộ thuốc men đã cạn kiệt.

Giang Cảnh khi đó chỉ nghe nói qua, vì nhà cô vẫn còn lương thực và thuốc men nên không cần ra ngoài mạo hiểm.

Sau này, khi vị thần y kia qua đời, cô có ra ngoài nhận cứu trợ, tình cờ gặp thoáng qua anh một lần từ xa.

Sau đó, khi trong nhà đã hết lương thực, mẹ kế ép cô ra ngoài tìm đồ ăn.

Trong một lần lập đội với người khác, cô mới nghe kể vị thần y kia vì không còn thuốc, từ chối tiếp tục khám chữa cho người khác, liền bị người ta dùng dao chém đến chết.

Nghe tiếng gọi, người đàn ông quay lại, lễ độ chào: “Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Đúng là đã rất lâu rồi lâu tới mức khi đó Giang Cảnh mới hai tháng tuổi.

Lúc ông bà ngoại qua đời, cha mẹ Hàn Sơ Hồng dẫn anh về nước viếng tang. Khi ấy, Hàn Sơ Hồng cũng chỉ mới bốn tuổi.

Giang Cảnh nhất thời không cảm thấy có gì lạ, gật đầu mời: “Ngồi đi.”

Hàn Sơ Hồng cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống sofa.

“Lần này anh về nước là vì chuyện gì vậy?” Giang Cảnh hỏi. Trong kiếp trước hình như không có nghe nhắc gì đến chuyện này.

“Cha mẹ tôi làm công việc đặc thù. Nghe nói sắp có một trận tai nạn lớn, nên được triệu tập về nước. Tôi ở lại nước ngoài một mình cũng không có việc gì, nghĩ tới mẹ vợ tương lai để lại cho tôi một căn hộ nên liền quyết định trở về.”

Khi nói tới bốn chữ “mẹ vợ tương lai”, giọng anh vô cùng tự nhiên, nhưng trái lại, Giang Cảnh thì cảm thấy có chút không thoải mái.

Cười chết mất, cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, lại còn lòi ra một “cái đuôi” thế này…

“Ha ha… Cái hôn ước đó chỉ là mẹ tôi với mẹ anh thuận miệng nói chơi thôi mà, không cần để tâm đâu…” Cô cười gượng nói.

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.