0 chữ
Chương 15
Chương 15: Tích trữ vật tư (9)
Nhưng nghĩ sau này không gian có thể thăng cấp, cô vẫn cắn răng gom luôn, được tặng thêm 50 lít dầu diesel.
Chuyện này cũng khiến cô nhận ra: Đến mạt thế, chỉ có một chiếc xe địa hình và một chiếc xe RV thôi thì e là không đủ!
Nhưng giờ tiền không còn nhiều lắm, mua thêm cũng không tiện. Thôi thì… Đi thuê trước một vòng! Tận thế đến rồi ai còn rảnh mà đi đòi xe!
Rồi cô lại đặt riêng mười cái tháp lọc nước dùng trong lũ lụt để lấy nước uống, vì không thể chuyện gì cũng lôi nước linh tuyền ra mà dùng được!
Nhân tiện lấy thêm vài chục thùng nước trữ sẵn, phòng khi bất trắc.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, còn hai tuần nữa là mưa lớn, ba tuần nữa là tận thế. Giang Cảnh và Giang Du chuẩn bị gần như đâu vào đấy, chỉ còn mỗi vũ khí là chưa chốt.
Lúc này, căn hộ cũng đã sửa sang xong. Khi Giang Du bước vào thì thấy cũng không khác nhiều, chỉ là rèm cửa dày hơn chút, bên trong nhà vẫn còn trống trải, chưa có đồ đạc.
Hai chị em dọn dẹp sơ sơ, vì trước đó Giang Cảnh đã thuê đội vệ sinh chuyên nghiệp làm sạch rồi.
Sau đó, cô bắt đầu lấy đồ trong không gian ra, nào là sofa, bàn ghế, giường, tủ, máy giặt, xoong nồi, chén bát… Thứ gì cần là có thứ đó.
Giang Du vốn đã biết chị mình có không gian riêng, nhưng tận mắt nhìn thấy đống đồ lấy ra vẫn không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, đúng là không gì mà Giang Cảnh không có!
Sau khi sắp xếp nhà cửa ổn thỏa, Giang Cảnh lên đường bay sang M quốc.
Chỉ có ở đó mới có thể mua được vũ khí, đây là quốc gia duy nhất trên thế giới mà người dân được phép hợp pháp sở hữu súng. Tận thế đến rồi, chỉ dựa vào vũ khí lạnh thì sống sao nổi!
Vừa đặt chân xuống sân bay, cô bỏ ra 20 nghìn đô tìm mối bán vũ khí, rồi tiêu thẳng tay 20 triệu mua 5 khẩu súng lục có giảm thanh, vừa tiện mang theo, vừa không gây tiếng động.
Cô còn mua thêm 10 khẩu súng trường tấn công để phòng bất trắc, hơn 10 nghìn viên đạn, 150 quả lựu đạn, cả đạn khói nữa. Nói chung là cứ thứ gì người bán có, Giang Cảnh đều vơ sạch.
Ngoài ra, cô còn mua thêm vài món vũ khí lạnh. Trong đó có một thanh đao kiểu đường cực ngầu hợp gu của cô, tốn thêm 20 nghìn đô, chốt đơn liền tay. Mua thêm vài chục bộ áo chống đạn nữa.
Chờ người bán chuyển hàng tới kho, Giang Cảnh thu hết vào không gian rồi lập tức bay đến thành phố Y ven biển.
Ở đó, cô bao cả cảng hải sản trong suốt ba ngày, gom hết cua to, tôm hùm, cá hố, nghêu, hàu, sò, trai… Liên quan đến hải sản là cô gom hết, mua luôn đống thùng xốp để đóng gói.
Sau đó, cô đến mấy cửa hàng dụng cụ ven biển, mua vài chiếc thuyền nhỏ, mười bộ đồ lặn, tám bình dưỡng khí.
Bất ngờ là còn vớ được một cái xuồng cứu nạn bốn người, nghe nói chế tạo từ vật liệu dùng trong vũ trụ!
Cô chốt đơn liền, ai mà biết sau này có gặp sóng thần hay thứ gì đó không chứ? Chuẩn bị kỹ không bao giờ là thừa!
Cô còn gom thêm mười mấy chiếc thuyền máy nhỏ, mất thêm vài ngày chạy lo liệu.
Tổng cộng mua được 500 lít dầu diesel, 2000 lít xăng, dù biết rõ là còn lâu mới đủ, nhưng do nhà nước quản lý nhiên liệu quá nghiêm nên đành tạm vậy.
Đợi đến khi tận thế, có linh thạch thì mới mua thêm được.
Vừa hay ở thành phố Y còn có nhà máy nước khoáng lớn nhất nước, Giang Cảnh ôm luôn 3.000 thùng nước.
Lúc này cô vẫn còn 50 triệu trong tay. Nghĩ bụng để tiền cũng vô ích vì tận thế rồi thì cũng chỉ là giấy vụn, nên quyết định gom thêm ít hàng nữa.
Quay về thành phố K, cô gom thêm một đợt lương thực: Gạo, mì, bún các loại. Lần này thậm chí còn “quét sạch” bốn cửa hàng lẩu, ôm hết toàn bộ nước cốt lẩu trong kho.
Chưa đủ, cô còn vơ thêm ba tiệm bánh kẹo, bởi cô với Giang Du đều là tín đồ ăn vặt.
Bình thường xem phim một giờ là có thể “xiên” xong cả ký hạt dưa, nên đến tận thế cũng không thể bạc đãi chính mình.
Cô còn gom hơn 1000 cân thịt tươi, thịt khô, đồ khô. Dám làm liều vậy là vì rất đơn giản, thành phố K không có sân bay quốc tế, muốn bay đến đó phải mất ít nhất năm tiếng. Đến tận thế rồi thì ai còn rảnh mà bay đến thành phố K để tranh đồ với cô cơ chứ?
Mọi thứ gần như đã xong. Còn dư 20 triệu, Giang Cảnh đổi hết sang vàng, cất vào không gian.
Lúc này, còn ba ngày nữa là mưa lớn kéo đến, cô trở lại căn hộ sinh viên, chuẩn bị nghênh đón tận thế đến.
Chuyện này cũng khiến cô nhận ra: Đến mạt thế, chỉ có một chiếc xe địa hình và một chiếc xe RV thôi thì e là không đủ!
Nhưng giờ tiền không còn nhiều lắm, mua thêm cũng không tiện. Thôi thì… Đi thuê trước một vòng! Tận thế đến rồi ai còn rảnh mà đi đòi xe!
Rồi cô lại đặt riêng mười cái tháp lọc nước dùng trong lũ lụt để lấy nước uống, vì không thể chuyện gì cũng lôi nước linh tuyền ra mà dùng được!
Nhân tiện lấy thêm vài chục thùng nước trữ sẵn, phòng khi bất trắc.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, còn hai tuần nữa là mưa lớn, ba tuần nữa là tận thế. Giang Cảnh và Giang Du chuẩn bị gần như đâu vào đấy, chỉ còn mỗi vũ khí là chưa chốt.
Lúc này, căn hộ cũng đã sửa sang xong. Khi Giang Du bước vào thì thấy cũng không khác nhiều, chỉ là rèm cửa dày hơn chút, bên trong nhà vẫn còn trống trải, chưa có đồ đạc.
Sau đó, cô bắt đầu lấy đồ trong không gian ra, nào là sofa, bàn ghế, giường, tủ, máy giặt, xoong nồi, chén bát… Thứ gì cần là có thứ đó.
Giang Du vốn đã biết chị mình có không gian riêng, nhưng tận mắt nhìn thấy đống đồ lấy ra vẫn không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, đúng là không gì mà Giang Cảnh không có!
Sau khi sắp xếp nhà cửa ổn thỏa, Giang Cảnh lên đường bay sang M quốc.
Chỉ có ở đó mới có thể mua được vũ khí, đây là quốc gia duy nhất trên thế giới mà người dân được phép hợp pháp sở hữu súng. Tận thế đến rồi, chỉ dựa vào vũ khí lạnh thì sống sao nổi!
Vừa đặt chân xuống sân bay, cô bỏ ra 20 nghìn đô tìm mối bán vũ khí, rồi tiêu thẳng tay 20 triệu mua 5 khẩu súng lục có giảm thanh, vừa tiện mang theo, vừa không gây tiếng động.
Ngoài ra, cô còn mua thêm vài món vũ khí lạnh. Trong đó có một thanh đao kiểu đường cực ngầu hợp gu của cô, tốn thêm 20 nghìn đô, chốt đơn liền tay. Mua thêm vài chục bộ áo chống đạn nữa.
Chờ người bán chuyển hàng tới kho, Giang Cảnh thu hết vào không gian rồi lập tức bay đến thành phố Y ven biển.
Ở đó, cô bao cả cảng hải sản trong suốt ba ngày, gom hết cua to, tôm hùm, cá hố, nghêu, hàu, sò, trai… Liên quan đến hải sản là cô gom hết, mua luôn đống thùng xốp để đóng gói.
Sau đó, cô đến mấy cửa hàng dụng cụ ven biển, mua vài chiếc thuyền nhỏ, mười bộ đồ lặn, tám bình dưỡng khí.
Cô chốt đơn liền, ai mà biết sau này có gặp sóng thần hay thứ gì đó không chứ? Chuẩn bị kỹ không bao giờ là thừa!
Cô còn gom thêm mười mấy chiếc thuyền máy nhỏ, mất thêm vài ngày chạy lo liệu.
Tổng cộng mua được 500 lít dầu diesel, 2000 lít xăng, dù biết rõ là còn lâu mới đủ, nhưng do nhà nước quản lý nhiên liệu quá nghiêm nên đành tạm vậy.
Đợi đến khi tận thế, có linh thạch thì mới mua thêm được.
Vừa hay ở thành phố Y còn có nhà máy nước khoáng lớn nhất nước, Giang Cảnh ôm luôn 3.000 thùng nước.
Lúc này cô vẫn còn 50 triệu trong tay. Nghĩ bụng để tiền cũng vô ích vì tận thế rồi thì cũng chỉ là giấy vụn, nên quyết định gom thêm ít hàng nữa.
Quay về thành phố K, cô gom thêm một đợt lương thực: Gạo, mì, bún các loại. Lần này thậm chí còn “quét sạch” bốn cửa hàng lẩu, ôm hết toàn bộ nước cốt lẩu trong kho.
Chưa đủ, cô còn vơ thêm ba tiệm bánh kẹo, bởi cô với Giang Du đều là tín đồ ăn vặt.
Bình thường xem phim một giờ là có thể “xiên” xong cả ký hạt dưa, nên đến tận thế cũng không thể bạc đãi chính mình.
Cô còn gom hơn 1000 cân thịt tươi, thịt khô, đồ khô. Dám làm liều vậy là vì rất đơn giản, thành phố K không có sân bay quốc tế, muốn bay đến đó phải mất ít nhất năm tiếng. Đến tận thế rồi thì ai còn rảnh mà bay đến thành phố K để tranh đồ với cô cơ chứ?
Mọi thứ gần như đã xong. Còn dư 20 triệu, Giang Cảnh đổi hết sang vàng, cất vào không gian.
Lúc này, còn ba ngày nữa là mưa lớn kéo đến, cô trở lại căn hộ sinh viên, chuẩn bị nghênh đón tận thế đến.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
