0 chữ
Chương 14
Chương 14: Tích trữ vật tư (8)
Rồi thì đại dịch chuột hoành hành, lũ chuột đó gặm sạch đống lương thực ít ỏi còn sót lại…
Rồi sau đó nữa là động đất… Mà đoạn sau thì chị cũng không biết nữa, vì đời trước, tới lúc động đất là chị đã… Chết rồi.”
Giang Cảnh vốn nghĩ Giang Du sẽ cho rằng cô điên rồi, ai dè thằng nhóc tiếp thu nhanh đến bất ngờ.
Mắt nó sáng rỡ nhìn cô: “Vậy… Em có biến dị không? Em có trở nên lợi hại không? Có phải em có thể bảo vệ chị không?”
Ơ, cái này thì… Giang Cảnh nghĩ nghĩ, hình như đời trước không có ai biến dị cả, chỉ có đám chuột biến dị thôi, to hơn cả mèo.
Thấy chị mình im lặng, Giang Du lập tức hiểu ra mình sẽ không biến dị rồi…
“À còn nữa!”
Giang Cảnh nói tiếp: “Chị… là người được trời chọn.”
Nói rồi, cô giơ tay thu luôn cái bánh sinh nhật trên bàn vào không gian.
Giang Du trợn tròn mắt: “Trời đất ơi! Đây là không gian truyền thuyết hả?”
“Bingo.”
“Chị, chị đỉnh quá rồi! Mau, đưa em ít tiền, em đi mua vật tư!”
Thật ra Giang Cảnh cũng đã tính sẵn chuyện này, liền chuyển cho em mình 50 triệu, còn dặn dò kỹ càng những thứ đã mua rồi để khỏi bị trùng lặp.
Vậy là hai chị em nghỉ ngơi một đêm, hôm sau mỗi người một hướng, ai nấy bắt đầu công cuộc gom đồ chuẩn bị tận thế.
Giang Cảnh chuyên gom đồ sinh hoạt hằng ngày, còn Giang Du thì lo mấy thứ hạt giống, tiện tay mua luôn vài cái máy tính bảng, pin dự phòng, ổ cứng, mấy bộ phim, show truyền hình… Sợ đến lúc tận thế buồn quá mà chết!
Giang Cảnh đến siêu thị Hoa Nhuận vừa vào đã không thèm đẩy xe, mà đi thẳng tới tìm giám đốc.
Cô gom sạch mọi thứ trong siêu thị: Giấy vệ sinh các loại, khăn giấy, túi rác, băng vệ sinh, qυầи ɭóŧ ngày dâu, dầu gội, sữa tắm, dầu xả, đèn pin… Cô đều quét sạch!
Giám đốc trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức gọi người đi kiểm kho, còn nhiệt tình giới thiệu thêm món hàng mới về, loại “quần áo ổn định nhiệt độ”.
Bình thường chẳng ai mua, vì ai cũng nghĩ đây là đồ IQ thấp, mà giá thì tận 30 nghìn một bộ, nên bị tồn kho.
Nghe đến “ổn định nhiệt độ”, Giang Cảnh lập tức bảo lấy ra xem thử.
Vừa nhìn, vừa sờ, quả nhiên chất lượng không tồi, trên nhãn còn ghi: “Giữ ổn định 25°C, cho bạn cảm giác như ở nhà.”
Quá được luôn! Cô liền gom luôn tám bộ còn lại, vừa hay đủ bốn bộ nam, bốn bộ nữ, đúng chuẩn số đo.
Quẹt thẻ phát, bay luôn 400 nghìn!
Giám đốc siêu thị cười đến mức miệng gần ngoác tới mang tai, lập tức chu đáo sắp xếp người hỗ trợ đóng gói, giao hàng tận nơi.
Giang Cảnh vẫn như cũ để lại địa chỉ kho hàng.
Tiếp theo, cô đến thẳng cửa hàng xe 4S, tóm luôn chiếc xe RV cấp độ chiến trường mà lần trước cô đã để ý. Giá một chiếc là 10 triệu, trả trước 2 triệu.
Mua xong chiếc Carlman Quốc Vương hoành tráng kia, Giang Cảnh mới chợt nhớ, ôi trời, món đồ chơi này có thể kéo hàng chứ không đùa! Còn tiện nghi hơn mệt!
Lại thêm một địa chỉ kho hàng nữa vào sổ.
Giờ Giang Cảnh có tiền, lập tức gọi cho một thầy thuốc già mà hồi thực tập cô từng đυ.ng phải, lòng tham không đáy khỏi bàn.
Cô bảo cần một ít “thuốc men”, tiền không thành vấn đề, cứ thứ gì phổ thông, dễ dùng là được.
Đầu dây bên kia nghe đến “tiền không là vấn đề”, qua điện thoại Giang Cảnh cũng tưởng tượng được cái mặt hí hửng đầy tham lam của ông ta.
Nếu không vì quản lý thuốc men trong nước quá chặt, thì cô cũng chẳng thèm tiện nghi cho ông ta.
Bên kia lập tức gật đầu lia lịa, Giang Cảnh vẫn đưa địa chỉ kho hàng cho ông ta, tiền trao cháo múc.
Đến lúc hàng được chuyển đến, Giang Cảnh nhìn đống thuốc mà kinh ngạc: Ngoài thuốc cảm, thuốc kháng sinh, thuốc chống viêm thông thường, còn có cả một đống thuốc kê đơn! Chi 8 triệu này coi như cũng đáng đồng tiền.
Sau đó, cô đi đến một cửa hàng máy móc nông nghiệp gần đó, không sai đâu, lần này Giang Cảnh muốn mua máy xúc đất cỡ nhỏ!
Dùng để mở rộng linh tuyền, đào giếng lấy nước uống, đào thêm cái hồ nước để dùng cho sinh hoạt, nhân tiện nuôi ít cá tôm.
Nếu còn thời gian, cô còn muốn phóng xe tới thành phố Y ven biển gom ít hải sản nữa cơ!
Vừa đến cửa hàng, ông chủ nghe nói cô muốn mua máy xúc đất liền hào hứng giới thiệu một mẫu mới nhỏ gọn tiết kiệm dầu, một lít dầu chạy được hai ngày, giá 40 nghìn.
Ông chủ còn tranh thủ đẩy thêm máy gieo hạt tự động và máy khai hoang, tổng hết 150 nghìn.
Giang Cảnh bèn móc thêm 50 nghìn nữa, gom luôn ba máy phát điện chạy bằng dầu diesel.
Ban đầu cô cũng chẳng định mua mấy cái máy nông nghiệp kia đâu, vì mảnh đất đen trong không gian cũng không rộng lắm, đào thêm hai cái hồ nữa là chẳng còn gì để trồng.
Rồi sau đó nữa là động đất… Mà đoạn sau thì chị cũng không biết nữa, vì đời trước, tới lúc động đất là chị đã… Chết rồi.”
Giang Cảnh vốn nghĩ Giang Du sẽ cho rằng cô điên rồi, ai dè thằng nhóc tiếp thu nhanh đến bất ngờ.
Mắt nó sáng rỡ nhìn cô: “Vậy… Em có biến dị không? Em có trở nên lợi hại không? Có phải em có thể bảo vệ chị không?”
Ơ, cái này thì… Giang Cảnh nghĩ nghĩ, hình như đời trước không có ai biến dị cả, chỉ có đám chuột biến dị thôi, to hơn cả mèo.
Thấy chị mình im lặng, Giang Du lập tức hiểu ra mình sẽ không biến dị rồi…
“À còn nữa!”
Giang Cảnh nói tiếp: “Chị… là người được trời chọn.”
Nói rồi, cô giơ tay thu luôn cái bánh sinh nhật trên bàn vào không gian.
“Bingo.”
“Chị, chị đỉnh quá rồi! Mau, đưa em ít tiền, em đi mua vật tư!”
Thật ra Giang Cảnh cũng đã tính sẵn chuyện này, liền chuyển cho em mình 50 triệu, còn dặn dò kỹ càng những thứ đã mua rồi để khỏi bị trùng lặp.
Vậy là hai chị em nghỉ ngơi một đêm, hôm sau mỗi người một hướng, ai nấy bắt đầu công cuộc gom đồ chuẩn bị tận thế.
Giang Cảnh chuyên gom đồ sinh hoạt hằng ngày, còn Giang Du thì lo mấy thứ hạt giống, tiện tay mua luôn vài cái máy tính bảng, pin dự phòng, ổ cứng, mấy bộ phim, show truyền hình… Sợ đến lúc tận thế buồn quá mà chết!
Giang Cảnh đến siêu thị Hoa Nhuận vừa vào đã không thèm đẩy xe, mà đi thẳng tới tìm giám đốc.
Cô gom sạch mọi thứ trong siêu thị: Giấy vệ sinh các loại, khăn giấy, túi rác, băng vệ sinh, qυầи ɭóŧ ngày dâu, dầu gội, sữa tắm, dầu xả, đèn pin… Cô đều quét sạch!
Bình thường chẳng ai mua, vì ai cũng nghĩ đây là đồ IQ thấp, mà giá thì tận 30 nghìn một bộ, nên bị tồn kho.
Nghe đến “ổn định nhiệt độ”, Giang Cảnh lập tức bảo lấy ra xem thử.
Vừa nhìn, vừa sờ, quả nhiên chất lượng không tồi, trên nhãn còn ghi: “Giữ ổn định 25°C, cho bạn cảm giác như ở nhà.”
Quá được luôn! Cô liền gom luôn tám bộ còn lại, vừa hay đủ bốn bộ nam, bốn bộ nữ, đúng chuẩn số đo.
Quẹt thẻ phát, bay luôn 400 nghìn!
Giám đốc siêu thị cười đến mức miệng gần ngoác tới mang tai, lập tức chu đáo sắp xếp người hỗ trợ đóng gói, giao hàng tận nơi.
Giang Cảnh vẫn như cũ để lại địa chỉ kho hàng.
Mua xong chiếc Carlman Quốc Vương hoành tráng kia, Giang Cảnh mới chợt nhớ, ôi trời, món đồ chơi này có thể kéo hàng chứ không đùa! Còn tiện nghi hơn mệt!
Lại thêm một địa chỉ kho hàng nữa vào sổ.
Giờ Giang Cảnh có tiền, lập tức gọi cho một thầy thuốc già mà hồi thực tập cô từng đυ.ng phải, lòng tham không đáy khỏi bàn.
Cô bảo cần một ít “thuốc men”, tiền không thành vấn đề, cứ thứ gì phổ thông, dễ dùng là được.
Đầu dây bên kia nghe đến “tiền không là vấn đề”, qua điện thoại Giang Cảnh cũng tưởng tượng được cái mặt hí hửng đầy tham lam của ông ta.
Nếu không vì quản lý thuốc men trong nước quá chặt, thì cô cũng chẳng thèm tiện nghi cho ông ta.
Bên kia lập tức gật đầu lia lịa, Giang Cảnh vẫn đưa địa chỉ kho hàng cho ông ta, tiền trao cháo múc.
Đến lúc hàng được chuyển đến, Giang Cảnh nhìn đống thuốc mà kinh ngạc: Ngoài thuốc cảm, thuốc kháng sinh, thuốc chống viêm thông thường, còn có cả một đống thuốc kê đơn! Chi 8 triệu này coi như cũng đáng đồng tiền.
Sau đó, cô đi đến một cửa hàng máy móc nông nghiệp gần đó, không sai đâu, lần này Giang Cảnh muốn mua máy xúc đất cỡ nhỏ!
Dùng để mở rộng linh tuyền, đào giếng lấy nước uống, đào thêm cái hồ nước để dùng cho sinh hoạt, nhân tiện nuôi ít cá tôm.
Nếu còn thời gian, cô còn muốn phóng xe tới thành phố Y ven biển gom ít hải sản nữa cơ!
Vừa đến cửa hàng, ông chủ nghe nói cô muốn mua máy xúc đất liền hào hứng giới thiệu một mẫu mới nhỏ gọn tiết kiệm dầu, một lít dầu chạy được hai ngày, giá 40 nghìn.
Ông chủ còn tranh thủ đẩy thêm máy gieo hạt tự động và máy khai hoang, tổng hết 150 nghìn.
Giang Cảnh bèn móc thêm 50 nghìn nữa, gom luôn ba máy phát điện chạy bằng dầu diesel.
Ban đầu cô cũng chẳng định mua mấy cái máy nông nghiệp kia đâu, vì mảnh đất đen trong không gian cũng không rộng lắm, đào thêm hai cái hồ nữa là chẳng còn gì để trồng.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
