TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40: Không ngại thần thông, điềm xấu tất truy

Diệp Tri Thu vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, ngay trên quốc lộ trước trấn, tên đại quỷ xuất hiện tối qua lại nghênh ngang kéo tới.

Sau lưng hắn là hàng dài bóng quỷ nối đuôi không dứt, hình dáng kỳ quái đủ loại, người thì nam kẻ thì nữ, có già có trẻ, không con nào giống con nào.

Tê cả da đầu... quả nhiên là hành động trước thời hạn thật rồi.

Diệp Tri Thu lập tức ngẩng đầu gọi lên lầu: “Tư Mai, mau xuống! Giúp bọn tôi làm người liên lạc, giữ kết nối giữa tôi với Liễu Yên!”

Đàm Tư Mai lập tức nhẹ nhàng đáp xuống, nép sau lưng Diệp Tri Thu.

Ngay lúc đó, ánh đèn huỳnh quang phía sau chớp vài cái rồi phụt tắt, không một tiếng động.

Âm khí từ đám quỷ quá mạnh, làm nhiễu từ trường, khiến thiết bị điện tử không còn hoạt động bình thường.

Ánh trăng trên trời cũng trở nên mờ mịt, bốn phía sương mù dày đặc, không gian mông lung như chốn u minh.

Chỉ còn hai ngọn nến trên pháp đàn của Diệp Tri Thu là còn le lói sáng, lặng lẽ chống đỡ lấy bóng tối.

Nhưng Diệp Tri Thu không hề nao núng, đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám quỷ đang tiến lại từ đầu đường.

Khoảng cách từ quốc lộ đến cửa lớn nhà họ Liễu chỉ độ trăm mét, giữa hai nơi là một mảnh vườn trồng rau của nhà họ Liễu.

Tên đại quỷ lực lưỡng kia chậm rãi tiến tới, đến trước cửa lớn thì dừng bước, yên lặng nhìn Diệp Tri Thu, dường như không dám tự tiện xông vào, đang đợi đại quân phía sau kéo tới.

Diệp Tri Thu hừ lạnh, nâng kiếm gỗ đào chỉ thẳng vào đại quỷ, lớn tiếng quát: “Đệ tử Mao Sơn Diệp Tri Thu tại đây lập đàn. Kẻ nào dám xông phạm pháp đàn, gϊếŧ không tha.”

Đại quỷ khẽ run, nhưng vẫn nhấc chân, đạp lên vườn rau, tiếp tục tiến về phía Diệp Tri Thu. Hắn mở miệng nói: “Đêm nay Bách Quỷ Dạ Hành, ta là tiên phong mở đường. Trung Nguyên một lần trong năm, người sống tránh đi, quỷ hồn mượn lối.”

Đám quỷ phía sau cũng lần lượt đuổi kịp, từng bóng từng bóng chen chúc nhau tiến về trước cửa, theo sát sau lưng đại quỷ.

Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười bóng quỷ áp sát pháp đàn.

Trong đó có quỷ không đầu, quỷ chết trôi, quỷ treo cổ, mẹ con quỷ chết non, quỷ chỉ còn nửa thân người... hình thù dị dạng, rợn người đến cực điểm.

Diệp Tri Thu xoay kiếm gỗ đào qua ánh nến, cười lạnh nói: “Đường này là ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua đây, để lại tiền mã lộ phí. Không có thì cút cho ta, đừng để đạo gia nổi giận, kẻo hồn phi phách tán.”

Tên đại quỷ nghiến răng, vẫn kiên định bước tới.

Diệp Tri Thu khảy một cái lên kiếm gỗ đào, đồng thời niệm chú: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành, tật!”

Một luồng ánh sáng đỏ từ mũi kiếm bắn ra, đâm thẳng vào ngực đại quỷ.

“A a...” Đại quỷ chấn động, lùi về sau hai bước, rồi lại ưỡn ngực bước tới.

Cùng lúc đó, những bóng quỷ khác cũng chia thành hai đường, vòng qua sau lưng đại quỷ, trực tiếp lao tới pháp đàn.

“Tới đúng lúc lắm.” Diệp Tri Thu vung kiếm ngang người, đầu kiếm kéo theo một luồng điện quang hình cung, chắn ngang lối đi của tất cả quỷ ảnh.

Tiếp theo, hắn ấn tay trái lên bùa chú trên pháp đàn, giơ tay phải lên, đánh thẳng về phía trước: “Tiếp một chưởng của Mao Sơn, chưởng tâm lôi!”

Phành!

Một luồng sáng bùng lên từ lòng bàn tay, đánh thẳng vào ngực đại quỷ.

“A a a!” Đại quỷ rú lên thảm thiết, bóng quỷ bị đánh bay ngược ra sau, xoay mấy vòng trên không rồi rơi bịch xuống đất.

Quỷ ảnh bốn phía đều giật mình kinh hãi, đồng loạt lùi lại một bước.

Diệp Tri Thu một kiếm một chưởng, đạo hạnh phơi bày, khí thế bức người, khiến đám lão quỷ không dám tiến lên.

Thế nhưng phía bên kia đường, bóng quỷ vẫn nối đuôi nhau kéo đến, chưa có dấu hiệu dừng lại.

“Yêu ma quỷ quái, chỉ là lũ vai hề nơi cửu đạo, cũng dám đánh thẳng vào pháp đàn Mao Sơn của ta? Còn không mau lui, muốn nếm thử hình phạt nhân gian hay sao?” Diệp Tri Thu khí thế tăng vọt, lớn tiếng quát vang.

Đám quỷ phía trước pháp đàn nghe vậy thì do dự, rụt rè không dám tiến lên. Nhưng những kẻ đến sau lại chen lấn đẩy lên, khiến đội ngũ quỷ ảnh một lần nữa áp sát về phía pháp đàn.

“Được lắm, để xem các ngươi có bản lĩnh gì mà dám phá đàn ta!”

Diệp Tri Thu lật tay rút kiếm gỗ đào cắm sau cổ áo, hai tay chắp lại trước ngực, miệng niệm chú: “Trời là tượng, ta là hình. Biến ban công, triệu ngục lâm. Dựng l*иg sắt, hóa giường thép. Khóa ngàn cân, gậy vạn cân. Tam mao truy hồn ấn, bách tà bất xâm, cấp tốc nghe lệnh!”

Trong tiếng chú ngữ, từng luồng hồng quang từ lòng bàn tay Diệp Tri Thu tỏa ra, lặng lẽ bao phủ toàn bộ pháp đàn, tạo thành một tầng sáng ngăn trước mặt.

Trong quầng sáng ấy, phù văn đạo gia chớp hiện, như ẩn như hiện, linh dị vô cùng.

Truy hồn ấn vừa hiện, đám quỷ phía trước pháp đàn đều lộ vẻ kinh hoàng, không dám lại gần thêm bước nữa.

Diệp Tri Thu tiếp tục niệm chú, giữ nguyên trạng thái vận pháp, không chủ động tấn công.

Tên đại quỷ lực lưỡng bị thua thiệt lúc nãy, giờ dường như xấu hổ thành giận, là kẻ đầu tiên xông thẳng về phía truy hồn ấn.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng trầm đυ.c, quỷ ảnh đã xông vào trong quầng sáng.

Nhưng vừa mới bước vào, thân hình hắn lập tức bị định trụ, không thể nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ thống khổ tột độ, đến cả tiếng rên cũng không thốt ra được.

Diệp Tri Thu như không nhìn thấy, tiếp tục chuyên tâm niệm chú.

Trong tiếng chú ngữ, thân ảnh đại quỷ dần dần co lại, cuối cùng hóa thành một điểm đen cỡ hạt đậu, lơ lửng giữa quầng sáng.

Ngay sau đó, lại có vài bóng quỷ khác lao vào, tất cả đều bị truy hồn ấn định trụ, rồi từng bước bị thu nhỏ.

Tuy rằng kẻ chạm phải pháp đàn đều không có kết cục tốt, nhưng ngoài đường vẫn có từng đợt từng đợt quỷ ảnh kéo đến không ngừng, đen kịt cả khoảng sân trước cửa nhà họ Liễu.

Nói là “bách quỷ dạ hành”, nhưng đến giờ số lượng quỷ hồn tụ tập e rằng đã vượt quá ba trăm.

Đàm Tư Mai vẫn trốn sau lưng Diệp Tri Thu, đột nhiên nói: “Liễu Yên đến rồi.”

Diệp Tri Thu hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy Liễu Yên đi ra.

Cô vẫn mặc y phục đơn giản như thường ngày, nhưng giữa các ngón tay phải lại kẹp một lá phù vàng to bằng quân bài poker.

“Tam mao truy hồn ấn, bách tà bất xâm.” Diệp Tri Thu đột nhiên vung tay, hai tay tách ra, đẩy thẳng về phía trước.

Hồng quang của truy hồn ấn tức thì bành trướng, ập về phía đám quỷ đứng trước pháp đàn.

Lũ quỷ ở gần quá không kịp tránh, bị hồng quang bao trùm, lập tức thân ảnh cứng lại. Còn những kẻ ở xa hơn thì vội vàng lùi ra sau, thoát nạn trong gang tấc.

Diệp Tri Thu vung tay lấy một nắm bùa chú, tung lên trước pháp đàn: “Không ngại thần thông, vạn linh quy phục. Ác quỷ diệt sạch, hung tà tất trừ, thu hồn!”

Những lá bùa bay lượn một vòng trước pháp đàn, như có linh tính, rồi từng tấm từng tấm áp lên những quỷ ảnh bị định trụ, thu hết bọn chúng vào.

Diệp Tri Thu đón lấy bùa chú bay về, quay sang cười hì hì với Liễu Yên: “Thế nào? Bản lĩnh tôi còn coi được chứ?”

“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Liễu Yên hỏi.

“Chừng đó còn chưa đủ chắc?” Diệp Tri Thu nhướng mày đáp lại.

Liễu Yên lắc đầu: “Đám tụ tập trước mắt chỉ là binh tôm tướng tép. Kẻ thật sự lợi hại, quỷ xa áp trận, còn chưa xuất hiện.”

“Tôi biết. Bách quỷ dạ hành tất có quỷ xa trấn trận, nhưng cũng chẳng cần sợ. Tôi còn có biện pháp đối phó.” Diệp Tri Thu bình tĩnh cười, từ bên hông lấy ra một thanh đoản kiếm màu bạc, đặt lên pháp đàn, mũi kiếm hướng về đầu đường.

“Cái này là gì?” Liễu Yên hỏi.

“Pháp khí bản mệnh của tôi, luyện suốt mười năm. Xem ra đêm nay đến lúc phải dùng rồi.” Diệp Tri Thu nói.

Ngay khi lời vừa dứt, từ phía đông đầu đường bỗng vang lên những tiếng rầm rầm rền vang, như thể có cỗ xe trọng tải đang nghiến rít mà tới.

Đám quỷ phía trước pháp đàn liền lộ vẻ vui mừng, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

1

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.