TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41: Phục du cương thi, Phi Thiên Dạ Xoa

Diệp Tri Thu và Liễu Yên cũng đồng loạt nhìn về phía đó. Chỉ thấy trên đường cái, một cỗ xe ngựa màu đen lặng lẽ xuất hiện, trước xe treo hai chiếc đèn l*иg trắng nhợt, lay động giữa bóng sương.

Chiếc xe kia thoạt nhìn giống xe ngựa, nhưng lại khác hẳn xe ngựa của nhân gian.

Nó không có bánh xe, chỉ là một cỗ xe đen cao lớn trôi nổi, sát đất lướt đi, không phát ra tiếng động.

Trong xe, vài cái đầu quỷ đang ló ra ngoài, nhìn chằm chằm về phía pháp đàn bên này, ánh mắt sắc bén như chọc vào l*иg ngực.

“Quỷ xa tới rồi, Tri Thu, xem thử bản lĩnh anh đến đâu.” Liễu Yên mở lời.

Diệp Tri Thu gật đầu, liếc nhìn tấm phù chú trong tay Liễu Yên, hỏi: “Liễu Yên, tấm phù trong tay cô là pháp khí gì?”

Liễu Yên cười, tay chắp sau lưng: “Đồ nhặt được trong một ngôi mộ cổ, chơi chơi thì được, chứ dùng thật cũng hơi miễn cưỡng.”

Quỷ xa cuối cùng cũng trôi đến trước cổng nhà họ Liễu, khẽ lệch đầu xe, trượt thẳng từ vườn rau áp sát về phía pháp đàn.

Khoảng cách càng gần, từng gương mặt quỷ dữ tợn trên xe cũng lộ rõ dưới ánh sáng lập lòe, xám trắng mà vặn vẹo.

Đàm Tư Mai trốn sau lưng Diệp Tri Thu, thấp giọng hỏi Liễu Yên: “Cái xe kia… rốt cuộc là cái gì?”

“Nghe nói là hồn phách của Cửu Đầu Điểu, hợp thể với một đám lão quỷ. Nhiều nhất có thể chở cả trăm quỷ hồn cùng một lúc.” Liễu Yên chậm rãi đáp: “Âu Dương Tu từng có một bài thơ nói về thứ này:

‘Trời đất mờ mịt vật lạ sinh,

Không thấy hình, chỉ nghe thanh.

Tên gọi quỷ xa, đêm mang trăm quỷ lướt ngang không,

Gặp âm thanh ngoài đêm trống vắng,

Chợt thấy ánh lửa, kinh tâm khϊếp đảm.

Có khi máu đổ để lại vết,

Nhà ai bị vấy, tất phá tan.’”

Diệp Tri Thu không dám phân tâm, kết ấn chỉ thẳng vào đoản kiếm trên pháp đàn, mắt nhìn về phía quỷ xa, cao giọng quát: “Quỷ xa kia, nếu không vòng đường tránh đi, dám xông vào pháp đàn của ta, lập tức trảm không tha!”

Nhưng đám quỷ ngồi trên xe chỉ cười hì hì, chẳng buồn để ý tới hắn, chiếc xe vẫn thẳng tiến tới trước pháp đàn.

“Không cần nhiều lời, bọn chúng không thỏa hiệp đâu. Chuẩn bị chiến đi.” Liễu Yên bình tĩnh nói.

Diệp Tri Thu gật đầu, rạch đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên đoản kiếm, rồi quát lớn: “Phong Đô lục hình, Bắc Đẩu trảm thi! Thần đao rút ra, vạn quỷ tru diệt, cấp tốc nghe lệnh!”

Đoản kiếm trên pháp đàn rung nhẹ, phát ra tiếng "vù vù" khe khẽ, đồng thời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Thần đao rút vỏ, vạn quỷ tru diệt! Theo lệnh ta, Xích Nguyên xuất thế!”

Diệp Tri Thu lùi nửa bước, lại một lần nữa điểm chỉ vào đoản kiếm.

Keng!

Một tiếng ngân vang như tiếng kiếm rút vỏ, mũi kiếm bắn ra một luồng hư ảnh, lơ lửng trên không, ánh sáng bạc rực rỡ, gương mặt và khí chất giống hệt Diệp Tri Thu, thần uy hiện rõ.

Liễu Yên đứng phía sau, thấy cảnh ấy không khỏi nhẹ giọng tán thưởng: “Không tệ.”

“Xích Nguyên xuất thế, lục hình trảm thi!” Diệp Tri Thu vung tay, chỉ thẳng về phía trước.

Vèo!

Hư ảnh thanh kiếm hóa thành một luồng sáng, nhanh như chớp lao thẳng về phía quỷ xa.

Quỷ xa quả nhiên không đơn giản, ngay thời khắc cuối cùng bỗng nhấc bổng khỏi mặt đất, tránh khỏi một kích như sấm sét ấy.

“Xích Nguyên xoay người, trảm!” Diệp Tri Thu dường như đã đoán trước, vung tay chỉ quyết lần nữa. Hư ảnh thanh kiếm xoay mình giữa không trung, đánh một nhát phản kích từ phía trên, chém thẳng vào mui xe quỷ!

Ầm!

Quỷ xa bị một kiếm chém nát, nổ tung giữa không trung, tan xác thành vô số mảnh!

“Hì hì hì hì!”

Vô số bóng quỷ theo vụ nổ từ bên trong xe bắn ra, vừa cười quái dị vừa nhào về phía pháp đàn.

“Xích Nguyên xoay người, trảm!” Diệp Tri Thu lập tức thúc động pháp lực, lại lần nữa điểm chỉ lên đoản kiếm.

Vèo vèo vèo!

Giữa không trung, hư ảnh thanh kiếm không ngừng xoay tròn, kiếm khí tung hoành, như rạch tan trời đêm, ánh kiếm chói lọi tựa cầu vồng quét ngang qua từng góc tối.

“A a a a... a a!”

Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, quỷ ảnh trúng phải kiếm quang bị chém cho tan tành, tay chân đứt đoạn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Liễu Yên đứng bên cạnh, ánh mắt lóe sáng, khẽ gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt.

Nhưng trước pháp đàn, số lượng quỷ ảnh vẫn đông nghìn nghịt, như tre già măng mọc, chết lớp này lại có lớp khác tiến lên.

Pháp thuật của Diệp Tri Thu quả thực lợi hại, song đối phương cũng không phải hạng tầm thường.

Một lão quỷ tay cầm trượng, đứng trong vườn rau cao giọng chỉ huy, giọng the thé: “Vòng qua pháp đàn, leo lên mái nhà, đột nhập hậu viện! Đừng dây dưa nữa! Qua nửa đêm là trễ, tốc chiến tốc thắng!”

Lời vừa dứt, đám lão quỷ như bừng tỉnh, lập tức tản ra tứ phía, bắt đầu leo lên tường nhà, có kẻ thì lơ lửng bay thẳng, có kẻ bò như nhện. Thậm chí, vài tên bị Diệp Tri Thu chém đứt đầu vẫn ôm đầu trong tay tiếp tục bò lên mái, ngoan cố tột cùng.

“Liễu Yên, lui về tầng hầm đi!” Diệp Tri Thu trầm giọng nói.

Không phải hắn không đỡ nổi, mà là trận tuyến quá dài, một mình hắn không thể phong tỏa hết.

Nhưng Liễu Yên chỉ hừ một tiếng, tay khẽ động, ném phù chú màu vàng trong tay ra ngoài.

Tấm phù vừa rời tay đã xoay tròn giữa không trung, phát ra tiếng xèo xèo, từng đạo khí tức sắc bén như sao băng lao về phía trước.

“A!” Những quỷ ảnh bị phù khí bắn trúng đều hét lên thảm thiết, tại chỗ co quắp ngã xuống, không còn dám nhúc nhích.

“Xích Nguyên, trở vào!” Diệp Tri Thu mừng rỡ, vội vàng thu hồi pháp khí bản mệnh, quay đầu nhìn Liễu Yên: “Côcòn nói không biết pháp thuật, hóa ra đã luyện đến cảnh giới người khí hợp nhất rồi, lợi hại thật, chiêu này cô giấu quá kỹ!”

Liễu Yên hờ hững đáp: “Người khí hợp nhất gì chứ, mau lui về địa cung.”

Nói xong liền vung tay thu hồi phù chú, xoay người bước vào hậu viện.

Diệp Tri Thu vội vàng gom hết pháp khí trên pháp đàn nhét vào túi, chạy theo phía sau, vừa đi vừa đóng kín cửa lớn, tiến thẳng về phía hậu viện.

Hậu viện, đã có vài lão quỷ vượt tường xâm nhập.

Liễu Yên chỉ nhẹ giơ tay, phù chú đã tung ra, từng cái quỷ ảnh ngã rạp, sạch sẽ gọn gàng không lưu lại chút rối loạn nào.

“Vậy mà còn nói không phải người khí hợp nhất?” Diệp Tri Thu ngả nón cúi đầu, thành tâm bội phục: “Tôi muốn thúc động pháp khí thì phải niệm chú, kết ấn, phá huyết, làm đủ nghi lễ. Còn cô chỉ cần ném ra phù là được! Đây chính là cảnh giới người khí tương hợp đó!”

Hắn nhớ tới sư phụ Thiết Quan đạo trưởng của mình, một trong năm đại trưởng lão Mao Sơn, cả đời khổ tu, cũng mới chỉ đạt đến cảnh giới này ba năm gần đây.

So ra, hắn thật không dám khoác lác trước mặt Liễu Yên nữa, ngẫm lại càng thấy thẹn.

Liễu Yên lúc này đã đi đến bên sương phòng, nói: “Tôi đã nói là không biết pháp thuật. Nhưng pháp khí này vốn ngay từ đầu đã nghe lời tôi, không giống lời anh nói nói, người khí hợp nhất gì đó.”

“Thôi thôi, giờ không nói chuyện này nữa.” Diệp Tri Thu chắn ngay cửa phòng, ra lệnh: “Cô mau xuống tầng hầm trấn an Tuyết Nhi, để tôi giữ tuyến phòng ngự đầu tiên!”

Nhưng ngay lúc ấy, giữa vườn hoa hậu viện, mặt đất bỗng phồng lên một ụ đất, từ trong đất chui ra một sinh vật quái dị, thân hình cao lớn, áo quần rách nát, da thịt bong tróc.

Nó không nhìn Liễu Yên hay Diệp Tri Thu, chỉ giang tay, ngửa mặt lên trời gào rống: “Ô ngao… Ngao!”

Một làn hơi tanh tưởi theo đó tỏa ra, khiến người ta buồn nôn.

“Là phục du cương thi! Nó đang triệu hồi Phi Thiên Dạ Xoa!” Diệp Tri Thu sắc mặt đại biến, ngay lập tức lật tay đẩy Liễu Tuyết vào sương phòng, hét lớn: “Xuống địa cung ngay! Đóng chặt cửa đá, mặc kệ bên ngoài có chuyện gì, trước hừng đông không được ra. Nghe chưa? Đừng lo cho sống chết của tôi!”

1

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.