0 chữ
Chương 39
Chương 39: Dương hỏa toàn vô, hấp hối hiện ra
Lão quỷ vừa xuất hiện, lập tức khiến đám tử linh xung quanh e ngại, đồng loạt lùi về sau một bước, đồng thời cùng nhau trừng mắt nhìn hắn.
“Vậy thì uống đi, đừng khách sáo.” Diệp Tri Thu không hề kinh ngạc, rót một chén rượu đẩy sang, vừa đưa vừa quan sát lão quỷ này.
Lão ta ăn mặc kiểu người xưa, chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn như người thời Minh triều. Dáng dấp bình thường, nhưng toàn thân toát ra vẻ ổn trọng và điềm tĩnh, hiển nhiên khi còn sống từng là nhân vật có địa vị.
Thấy Diệp Tri Thu đẩy rượu qua, lão quỷ cũng không khách sáo, khẽ nhấc tay một cái, chén rượu liền bay lên, nhẹ nhàng dừng lại giữa lòng bàn tay hắn.
Cách không lấy vật, có bản lĩnh đấy. Diệp Tri Thu âm thầm gật đầu.
Lão quỷ uống rượu cũng khác hẳn với những quỷ hồn thông thường, mà giống người sống hơn, trực tiếp ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Thông thường quỷ hồn uống rượu chỉ có thể hấp thu mùi rượu, không thể uống như người thường.
Rất rõ ràng, lão quỷ này đạo hạnh thâm hậu, mới dám uống kiểu đó. Rượu vừa vào miệng, cồn lập tức bị hắn hấp thu, phần nước còn lại theo chân chảy ra ngoài.
“Tửu lượng không tệ, lại uống thêm ly nữa.” Diệp Tri Thu lại rót thêm một chén.
Lão quỷ vẫn không khách sáo, bưng lên uống cạn lần nữa.
Liên tiếp cạn năm ly, Diệp Tri Thu còn muốn rót tiếp, nhưng lão quỷ đã ôm quyền từ chối: “Đa tạ huynh đài đã hậu đãi, chỉ là tại hạ không thể uống thêm được nữa.”
“Mới thế đã ngừng à?” Diệp Tri Thu cười nhạt.
Thật ra trong lòng hắn đã ngứa ngáy từ lâu, muốn ra tay thu dẹp đám tử linh ngoài cửa. Nhưng Liễu Yên đã dặn, không cho hắn chủ động động thủ.
Giờ lão quỷ này lại tự mình tìm tới cửa, Diệp Tri Thu nghĩ bụng: Vậy thì xem như mi đến khıêυ khí©h ta. Vừa hay lấy tên này luyện tay trước.
Lão quỷ gật đầu nói: “Tại hạ người Thiểm Tây, tên gọi Hứa Triệu Lân. Tối nay ngang qua nơi này, thấy huynh đài dương khí gần như cạn kiệt, sắp hấp hối, lại bị trăm quỷ đùa bỡn, không đành lòng nhìn, nên cố ý đến đây một chuyến.”
Má ơi, hóa ra lão quỷ coi mình là người hấp hối? Rõ ràng là ta đang đùa giỡn trăm quỷ, thế quái nào thành bị đùa giỡn?
Diệp Tri Thu vừa bực vừa buồn cười, nhưng lại cố ý làm ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc, gật đầu nói: “Ông định làm gì với ta?”
“Huynh đài tuổi trẻ tài cao, vì sao lại sinh tử chí? Không biết đã gặp phải chuyện gì? Biết đâu tại hạ có thể giúp một tay?” Lão quỷ nói rất nghiêm túc.
“Ta… ta thiếu tiền, không có cách trả nợ, nên không muốn sống nữa. Tính uống xong bình rượu này rồi sẽ tự kết liễu.” Diệp Tri Thu thuận miệng bịa đại: “Nếu ông muốn giúp ta, thì gϊếŧ ta đi cho xong, rồi chôn cất giùm, đỡ để thi thể ta bị phơi nắng dãi mưa. Ta sẽ mang ơn ông suốt đời… à không, suốt kiếp.”
Lão quỷ lắc đầu: “Thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho, lẽ nào lại không quý trọng? Hơn nữa nhìn bộ dáng cậu, có vẻ còn chưa lập gia đình? Trong ba tội bất hiếu thì không có con nối dõi là nặng nhất. Nếu cậu chết đi, chẳng phải phụ lòng cha mẹ hay sao? Nợ nần thì có thể từ từ trả. Nam tử hán đại trượng phu, lo không có chí chứ đâu phải lo không có tiền!”
Không thể không nói, lời lão quỷ rất có đạo lý!
Diệp Tri Thu nhướng mày nhìn hắn, rồi gật đầu: “Ông nói cũng có lý đấy. Nhưng ông vẫn không giúp được ta. Nếu thật sự muốn giúp, thì đưa tiền ra đi.”
Lão quỷ trầm ngâm rồi nói: “Cũng được. Ta uống của cậu năm ly rượu, coi như thiếu một món nợ. Thế này đi, giờ cậu theo ta, trong ba ngày, ta sẽ đưa cho cậu một món tiền đủ để trả nợ.”
“Đồ lừa đảo! Ông lấy ở đâu ra món tiền ấy?” Diệp Tri Thu lắc đầu.
“Trên đời này có bao nhiêu của cải không người sở hữu, vàng chôn dưới đất đếm không xuể. Tìm được một chỗ giấu vàng, đào lên là xong.” Lão quỷ nói.
“Ông biết chỗ nào có vàng chôn chắc?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Ta là quỷ, lẽ nào lại không biết?” Hứa Triệu Lân đáp rất nghiêm trang.
Diệp Tri Thu gật đầu: “Ra là quỷ thật… Xem ra ta đúng là sắp chết rồi, đến trước cửa nhà cũng gặp được quỷ…”
“Ta đúng là quỷ, nhưng sẽ không hại cậu, cậu cứ yên tâm.”
“Ta cũng tin ông, nhưng tối nay thì không thể đi theo được.” Diệp Tri Thu ra vẻ khó xử, do dự một chút rồi nói tiếp: “Nếu nông thật lòng muốn giúp ta, ba ngày nữa quay lại, ta sẽ cùng ông đi đào vàng.”
Tối nay còn phải trực ban mà! Diệp Tri Thu đương nhiên không thể theo lão quỷ đi lung tung được.
Nếu là ngày thường, có khi hắn thật sự sẽ đi cùng lão quỷ một chuyến, xem xem đối phương định giở trò gì. Nếu như lão thật sự tìm được kho vàng bạc, thì coi như kiếm chác được một mối không sạch sẽ mà thơm.
Huống chi Diệp Tri Thu còn hoài nghi, lão quỷ này là cố ý định dụ mình rời khỏi đây, để đám quỷ khác thừa cơ xông vào Liễu gia.
“Huynh đài tối nay nhất định phải đi với ta.” Hứa Triệu Lân nghiêm mặt nói: “Vì sau giờ Tý, sẽ có Bách Quỷ Dạ Hành đi ngang qua đây, cực kỳ nguy hiểm. Nếu cậu không đi, chỉ sợ không sống nổi tới sáng mai.”
“Lại lôi Bách Quỷ Dạ Hành ra dọa ta?” Diệp Tri Thu âm thầm cảnh giác. Lão quỷ này rốt cuộc là hạng người gì? Chẳng lẽ thật sự là người có nghĩa khí?
“Ta không hề dối cậu. Mau đi theo ta, đừng nhiều lời.” Hứa Triệu Lân tỏ ra sốt ruột, đưa tay định kéo Diệp Tri Thu đi.
Diệp Tri Thu tránh khỏi tay hắn, chỉ tay ra cửa: “Bách Quỷ Dạ Hành ông nói… là mấy thứ kia ngoài đường hả?”
Lão quỷ lập tức quay đầu nhìn theo.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Tri Thu bất ngờ vận pháp, điểm một chiêu Thiên Cương Phục Ma Quyết, chỉ thẳng vào sau lưng lão quỷ: “Thiên Cương sở chỉ, vạn quỷ phục tàng, Định!”
Bóng quỷ của Hứa Triệu Lân run lên một cái, bị trói chặt ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Diệp Tri Thu cười ha hả: “Lão quỷ à, uống nhiều thành ra hớ hênh rồi phải không?”
Hứa Triệu Lân bị định trụ, nhưng đầu lại quay ngoắt 180 độ, trừng mắt nhìn Diệp Tri Thu đầy giận dữ: “Thì ra cậu biết pháp thuật! Là người trong đạo giáo?”
“Không có ba phần bản lĩnh, ông tưởng ta dám ngồi uống rượu với một lão quỷ như ông sao?” Diệp Tri Thu hừ lạnh, mặt trầm xuống: “Nói mau, ông cố tình điệu hổ ly sơn, dụ ta rời khỏi đây, rốt cuộc định giở trò gì?”
“Ta chỉ thấy cậu đang ở chốn nguy hiểm, muốn giúp đỡ một phen. Ai ngờ lòng tốt lại bị hiểu lầm!” Hứa Triệu Lân giận đến run rẩy: “Ta chỉ là lão quỷ đi ngang qua, uống với cậu mấy ly rượu thôi, hoàn toàn không có âm mưu gì. Ta đường đường là quân tử, cậu tin hay không tùy!”
“Nghe hay đấy, quân tử!” Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Vậy sao ông biết đêm nay sẽ có Bách Quỷ Dạ Hành?”
“Lúc ta đến đây, nghe mấy lão quỷ đang bàn chuyện, nói quyết định ra tay sớm, đêm nay ngàn quỷ sẽ xuất hành, không đợi tới ngày mai. Bọn chúng còn rủ ta nhập hội, nhưng ta không đồng ý. Ta từ trước tới nay hành động một mình, không nhập bọn với ai.” Hứa Triệu Lân đáp.
“Sớm hành động?” Diệp Tri Thu hơi biến sắc, liếc nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm.
Lão quỷ nhìn kỹ Diệp Tri Thu, nói: “Cậu là người trong thuật phái, có vẻ đã sắp đặt sẵn pháp đàn, định đối phó Bách Quỷ Dạ Hành? Nhưng ta khuyên cậu, vẫn nên rút lui. Đám lão quỷ kia lợi hại lắm, cậu không chống nổi đâu.”
“Ông cũng lợi hại, chẳng phải vẫn bị ta bắt sao?” Diệp Tri Thu cười lạnh.
“Đó là vì cậu đánh lén!” Hứa Triệu Lân phẫn nộ.
Diệp Tri Thu cười hắc hắc, lấy ra một đạo phù thu quỷ, thu Hứa Triệu Lân vào trong.
Sau đó, hắn rút điện thoại gọi cho Liễu Yên: “Liễu Yên, tôi vừa bắt được một lão quỷ. Hắn nói Bách Quỷ Dạ Hành sẽ diễn ra sớm, ngay trong đêm nay.”
Liễu Yên bên kia đã sớm quan sát tình hình ngoài kia, nói ngay trong điện thoại: “Tôi biết rồi. Anh mau chuẩn bị đi, nếu không cản được, thì cứ lùi dần vào trong. Chúng ta phải bảo vệ địa cung bằng mọi giá.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ trụ vững.” Diệp Tri Thu nhanh chóng cúp máy, rồi trên bàn vuông trước mặt, xếp ra một chồng tiền đồng. Hắn cắm một nén hương vào mắt đồng tiền, đốt thêm hai cây nến sáp ong, lấy bùa chú, kiếm gỗ đào và các pháp khí khác ra, lập tức bày một pháp đàn nhỏ.
Vừa bố trí xong, từ sân thượng vọng xuống tiếng hét thất thanh của Đàm Tư Mai: “Tri Thu! Cái tên đại quỷ đêm qua lại tới nữa! Mà sau lưng hắn còn kéo theo một đám quỷ khổng lồ khác…”
Chú thích:
Cụm từ “dương hỏa toàn vô, hấp hối hiện ra” là một cách nói giàu hình tượng trong thế giới tu tiên, quỷ dị. Cụ thể:
Dương hỏa (陽火): là khí dương hoặc sinh khí mà người sống mang theo. Trong đạo gia hoặc thuật pháp, dương hỏa đại diện cho sức sống, sinh khí, nhiệt độ cơ thể, linh hồn… Nó tỏa ra từ người sống nên quỷ thần âʍ ѵậŧ đều sợ, không dám lại gần.
Toàn vô: hoàn toàn không có, bằng không.
Hấp hối hiện ra: biểu hiện ra trạng thái sắp chết, gần tắt thở.
“Vậy thì uống đi, đừng khách sáo.” Diệp Tri Thu không hề kinh ngạc, rót một chén rượu đẩy sang, vừa đưa vừa quan sát lão quỷ này.
Lão ta ăn mặc kiểu người xưa, chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn như người thời Minh triều. Dáng dấp bình thường, nhưng toàn thân toát ra vẻ ổn trọng và điềm tĩnh, hiển nhiên khi còn sống từng là nhân vật có địa vị.
Thấy Diệp Tri Thu đẩy rượu qua, lão quỷ cũng không khách sáo, khẽ nhấc tay một cái, chén rượu liền bay lên, nhẹ nhàng dừng lại giữa lòng bàn tay hắn.
Cách không lấy vật, có bản lĩnh đấy. Diệp Tri Thu âm thầm gật đầu.
Lão quỷ uống rượu cũng khác hẳn với những quỷ hồn thông thường, mà giống người sống hơn, trực tiếp ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Rất rõ ràng, lão quỷ này đạo hạnh thâm hậu, mới dám uống kiểu đó. Rượu vừa vào miệng, cồn lập tức bị hắn hấp thu, phần nước còn lại theo chân chảy ra ngoài.
“Tửu lượng không tệ, lại uống thêm ly nữa.” Diệp Tri Thu lại rót thêm một chén.
Lão quỷ vẫn không khách sáo, bưng lên uống cạn lần nữa.
Liên tiếp cạn năm ly, Diệp Tri Thu còn muốn rót tiếp, nhưng lão quỷ đã ôm quyền từ chối: “Đa tạ huynh đài đã hậu đãi, chỉ là tại hạ không thể uống thêm được nữa.”
“Mới thế đã ngừng à?” Diệp Tri Thu cười nhạt.
Thật ra trong lòng hắn đã ngứa ngáy từ lâu, muốn ra tay thu dẹp đám tử linh ngoài cửa. Nhưng Liễu Yên đã dặn, không cho hắn chủ động động thủ.
Giờ lão quỷ này lại tự mình tìm tới cửa, Diệp Tri Thu nghĩ bụng: Vậy thì xem như mi đến khıêυ khí©h ta. Vừa hay lấy tên này luyện tay trước.
Má ơi, hóa ra lão quỷ coi mình là người hấp hối? Rõ ràng là ta đang đùa giỡn trăm quỷ, thế quái nào thành bị đùa giỡn?
Diệp Tri Thu vừa bực vừa buồn cười, nhưng lại cố ý làm ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc, gật đầu nói: “Ông định làm gì với ta?”
“Huynh đài tuổi trẻ tài cao, vì sao lại sinh tử chí? Không biết đã gặp phải chuyện gì? Biết đâu tại hạ có thể giúp một tay?” Lão quỷ nói rất nghiêm túc.
“Ta… ta thiếu tiền, không có cách trả nợ, nên không muốn sống nữa. Tính uống xong bình rượu này rồi sẽ tự kết liễu.” Diệp Tri Thu thuận miệng bịa đại: “Nếu ông muốn giúp ta, thì gϊếŧ ta đi cho xong, rồi chôn cất giùm, đỡ để thi thể ta bị phơi nắng dãi mưa. Ta sẽ mang ơn ông suốt đời… à không, suốt kiếp.”
Không thể không nói, lời lão quỷ rất có đạo lý!
Diệp Tri Thu nhướng mày nhìn hắn, rồi gật đầu: “Ông nói cũng có lý đấy. Nhưng ông vẫn không giúp được ta. Nếu thật sự muốn giúp, thì đưa tiền ra đi.”
Lão quỷ trầm ngâm rồi nói: “Cũng được. Ta uống của cậu năm ly rượu, coi như thiếu một món nợ. Thế này đi, giờ cậu theo ta, trong ba ngày, ta sẽ đưa cho cậu một món tiền đủ để trả nợ.”
“Đồ lừa đảo! Ông lấy ở đâu ra món tiền ấy?” Diệp Tri Thu lắc đầu.
“Trên đời này có bao nhiêu của cải không người sở hữu, vàng chôn dưới đất đếm không xuể. Tìm được một chỗ giấu vàng, đào lên là xong.” Lão quỷ nói.
“Ông biết chỗ nào có vàng chôn chắc?” Diệp Tri Thu hỏi.
“Ta là quỷ, lẽ nào lại không biết?” Hứa Triệu Lân đáp rất nghiêm trang.
Diệp Tri Thu gật đầu: “Ra là quỷ thật… Xem ra ta đúng là sắp chết rồi, đến trước cửa nhà cũng gặp được quỷ…”
“Ta đúng là quỷ, nhưng sẽ không hại cậu, cậu cứ yên tâm.”
“Ta cũng tin ông, nhưng tối nay thì không thể đi theo được.” Diệp Tri Thu ra vẻ khó xử, do dự một chút rồi nói tiếp: “Nếu nông thật lòng muốn giúp ta, ba ngày nữa quay lại, ta sẽ cùng ông đi đào vàng.”
Tối nay còn phải trực ban mà! Diệp Tri Thu đương nhiên không thể theo lão quỷ đi lung tung được.
Nếu là ngày thường, có khi hắn thật sự sẽ đi cùng lão quỷ một chuyến, xem xem đối phương định giở trò gì. Nếu như lão thật sự tìm được kho vàng bạc, thì coi như kiếm chác được một mối không sạch sẽ mà thơm.
Huống chi Diệp Tri Thu còn hoài nghi, lão quỷ này là cố ý định dụ mình rời khỏi đây, để đám quỷ khác thừa cơ xông vào Liễu gia.
“Huynh đài tối nay nhất định phải đi với ta.” Hứa Triệu Lân nghiêm mặt nói: “Vì sau giờ Tý, sẽ có Bách Quỷ Dạ Hành đi ngang qua đây, cực kỳ nguy hiểm. Nếu cậu không đi, chỉ sợ không sống nổi tới sáng mai.”
“Lại lôi Bách Quỷ Dạ Hành ra dọa ta?” Diệp Tri Thu âm thầm cảnh giác. Lão quỷ này rốt cuộc là hạng người gì? Chẳng lẽ thật sự là người có nghĩa khí?
“Ta không hề dối cậu. Mau đi theo ta, đừng nhiều lời.” Hứa Triệu Lân tỏ ra sốt ruột, đưa tay định kéo Diệp Tri Thu đi.
Diệp Tri Thu tránh khỏi tay hắn, chỉ tay ra cửa: “Bách Quỷ Dạ Hành ông nói… là mấy thứ kia ngoài đường hả?”
Lão quỷ lập tức quay đầu nhìn theo.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Tri Thu bất ngờ vận pháp, điểm một chiêu Thiên Cương Phục Ma Quyết, chỉ thẳng vào sau lưng lão quỷ: “Thiên Cương sở chỉ, vạn quỷ phục tàng, Định!”
Bóng quỷ của Hứa Triệu Lân run lên một cái, bị trói chặt ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Diệp Tri Thu cười ha hả: “Lão quỷ à, uống nhiều thành ra hớ hênh rồi phải không?”
Hứa Triệu Lân bị định trụ, nhưng đầu lại quay ngoắt 180 độ, trừng mắt nhìn Diệp Tri Thu đầy giận dữ: “Thì ra cậu biết pháp thuật! Là người trong đạo giáo?”
“Không có ba phần bản lĩnh, ông tưởng ta dám ngồi uống rượu với một lão quỷ như ông sao?” Diệp Tri Thu hừ lạnh, mặt trầm xuống: “Nói mau, ông cố tình điệu hổ ly sơn, dụ ta rời khỏi đây, rốt cuộc định giở trò gì?”
“Ta chỉ thấy cậu đang ở chốn nguy hiểm, muốn giúp đỡ một phen. Ai ngờ lòng tốt lại bị hiểu lầm!” Hứa Triệu Lân giận đến run rẩy: “Ta chỉ là lão quỷ đi ngang qua, uống với cậu mấy ly rượu thôi, hoàn toàn không có âm mưu gì. Ta đường đường là quân tử, cậu tin hay không tùy!”
“Nghe hay đấy, quân tử!” Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Vậy sao ông biết đêm nay sẽ có Bách Quỷ Dạ Hành?”
“Lúc ta đến đây, nghe mấy lão quỷ đang bàn chuyện, nói quyết định ra tay sớm, đêm nay ngàn quỷ sẽ xuất hành, không đợi tới ngày mai. Bọn chúng còn rủ ta nhập hội, nhưng ta không đồng ý. Ta từ trước tới nay hành động một mình, không nhập bọn với ai.” Hứa Triệu Lân đáp.
“Sớm hành động?” Diệp Tri Thu hơi biến sắc, liếc nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm.
Lão quỷ nhìn kỹ Diệp Tri Thu, nói: “Cậu là người trong thuật phái, có vẻ đã sắp đặt sẵn pháp đàn, định đối phó Bách Quỷ Dạ Hành? Nhưng ta khuyên cậu, vẫn nên rút lui. Đám lão quỷ kia lợi hại lắm, cậu không chống nổi đâu.”
“Ông cũng lợi hại, chẳng phải vẫn bị ta bắt sao?” Diệp Tri Thu cười lạnh.
“Đó là vì cậu đánh lén!” Hứa Triệu Lân phẫn nộ.
Diệp Tri Thu cười hắc hắc, lấy ra một đạo phù thu quỷ, thu Hứa Triệu Lân vào trong.
Sau đó, hắn rút điện thoại gọi cho Liễu Yên: “Liễu Yên, tôi vừa bắt được một lão quỷ. Hắn nói Bách Quỷ Dạ Hành sẽ diễn ra sớm, ngay trong đêm nay.”
Liễu Yên bên kia đã sớm quan sát tình hình ngoài kia, nói ngay trong điện thoại: “Tôi biết rồi. Anh mau chuẩn bị đi, nếu không cản được, thì cứ lùi dần vào trong. Chúng ta phải bảo vệ địa cung bằng mọi giá.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ trụ vững.” Diệp Tri Thu nhanh chóng cúp máy, rồi trên bàn vuông trước mặt, xếp ra một chồng tiền đồng. Hắn cắm một nén hương vào mắt đồng tiền, đốt thêm hai cây nến sáp ong, lấy bùa chú, kiếm gỗ đào và các pháp khí khác ra, lập tức bày một pháp đàn nhỏ.
Vừa bố trí xong, từ sân thượng vọng xuống tiếng hét thất thanh của Đàm Tư Mai: “Tri Thu! Cái tên đại quỷ đêm qua lại tới nữa! Mà sau lưng hắn còn kéo theo một đám quỷ khổng lồ khác…”
Chú thích:
Cụm từ “dương hỏa toàn vô, hấp hối hiện ra” là một cách nói giàu hình tượng trong thế giới tu tiên, quỷ dị. Cụ thể:
Dương hỏa (陽火): là khí dương hoặc sinh khí mà người sống mang theo. Trong đạo gia hoặc thuật pháp, dương hỏa đại diện cho sức sống, sinh khí, nhiệt độ cơ thể, linh hồn… Nó tỏa ra từ người sống nên quỷ thần âʍ ѵậŧ đều sợ, không dám lại gần.
Toàn vô: hoàn toàn không có, bằng không.
Hấp hối hiện ra: biểu hiện ra trạng thái sắp chết, gần tắt thở.
1
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
