TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49: Trôi đi thành thị (14)

Khách sạn này cách âm rất tốt, hơn nữa phòng của bọn họ lại nằm trên tầng cao, nên dù có tiếng động cũng khó mà truyền ra ngoài.

Trong phòng vẫn im ắng, nhưng bên ngoài, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lần này còn nói rõ nếu không mở cửa, bọn họ sẽ dùng công cụ phá cửa xông vào.

Những người này rõ ràng không có ý định bỏ qua dễ dàng.

Diệp Niệm Sơ và Tần Mộ Bạch liếc nhìn nhau, rồi đứng dậy mở cửa.

Anh Đặng quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần khó chịu dừng lại trên người Diệp Niệm Sơ một lát, rồi nở nụ cười giải thích lý do: “Gõ cửa nửa ngày không thấy ai trả lời, chúng tôi sợ xảy ra chuyện gì nên mới... Các người cũng biết tình hình bên ngoài ra sao rồi, chúng tôi làm vậy cũng chỉ vì sự an toàn của mọi người thôi.”

"Còn chuyện gì nữa không?" Diệp Niệm Sơ bình thản nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt.

Ngụ ý rất rõ ràng – nếu không có chuyện gì thì mời đi cho.

“Hiện tại, mọi người đều bị kẹt lại, lương thực dự trữ có hạn, không thể như trước mà cung cấp dư dả được. Những người sống sót trong khách sạn đều đã chuyển xuống tầng 5 để tiện quản lý. Hay là các người cũng thu xếp đồ đạc, dọn xuống dưới đi.”

"Không cần." Diệp Niệm Sơ dứt khoát từ chối.

Muốn cô nhường lại chỗ tốt như vậy? Không đời nào.

"Tôi nói cho cô biết, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Một tên tùy tùng bên cạnh anh Đặng hừ lạnh, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Những kẻ không nghe lời bọn chúng, sớm muộn gì cũng bị ném ra ngoài khách sạn cho tự sinh tự diệt. Chỉ hai ngày qua, bọn chúng đã thẳng tay đuổi không ít người rồi.

"Đừng làm người ta sợ chứ."

Anh Đặng cười giả lả, giả vờ quát nhẹ người bên cạnh, rồi quay lại nhìn Diệp Niệm Sơ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Cô gái nhỏ à, khách sạn này giờ không chứa chấp những kẻ vô dụng. Muốn ở lại cũng được, nhưng phải có chút biểu hiện chứ, đúng không?”

Hắn hạ giọng, mắt lộ vẻ toan tính: “Kho hàng dưới tầng chứa rất nhiều lương thực, đủ cho mọi người sống được rất lâu, nhưng bên đó có thây ma canh giữ, cần người xuống dọn dẹp một chút.”

Tần Mộ Bạch nhíu mày, giọng trầm xuống, khẽ gọi: “Chị.”

Không nghe ra chút cảm xúc nào.

"Ừ." Diệp Niệm Sơ khẽ đáp.

“Để tôi đi.”

"Không được." Cô không hề do dự.

Để cậu ta đi? Là đi dọn sạch thây ma hay là bị người ta đẩy vào cho thây ma xé xác?

Ang Đặng thấy vậy, lại tưởng lầm cô vì lo lắng cho Tần Mộ Bạch nên mới từ chối, trên mặt càng lộ vẻ đắc ý: “Không muốn để em trai mình mạo hiểm cũng là chuyện bình thường, tôi hiểu chứ. Nhưng mà, hai người các người đâu có thân thiết gì với tôi, tôi cũng không thể vô cớ bảo vệ các người mãi được.”

Hắn từ lâu đã nghe đám phục vụ khách sạn xì xào rằng căn phòng này có một cô gái vô cùng xinh đẹp, nên nảy sinh ý đồ không tốt. Giờ hắn là kẻ nắm quyền ở đây, mọi thứ đều do hắn định đoạt.

Hai người này trông không giống chị em lắm, nhưng chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần nắm được điểm yếu, hắn không tin cô gái này không khuất phục.

Lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu không phải vì mạt thế, e rằng cả đời cũng chẳng có cơ hội.

Giờ đây, tiền bạc đã trở nên vô dụng, mọi thứ chỉ dựa vào nắm đấm mà phân cao thấp.

"Nếu không muốn để em trai cô xuống dọn sạch đám thây ma, vậy thì..."

Hắn cười, ánh mắt trắng trợn quét khắp người Diệp Niệm Sơ, giọng nói càng thêm bỉ ổi: “Nếu cô chịu làm chị dâu của tôi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc em trai cô thật tốt.”

Tần Mộ Bạch ngẩng đầu, đôi mắt tối lại, sâu trong đó là tầng băng giá lạnh lẽo, giọng nói âm u: “Chị dâu?”

Bọn người bên ngoài vô thức rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Diệp Niệm Sơ vừa định ra tay, thì đối phương đã đột ngột khựng lại, ngã thẳng xuống sàn. Nụ cười ghê tởm vẫn còn đông cứng trên gương mặt.

Chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Đám tùy tùng của anh Đặng thậm chí còn chưa kịp thấy rõ Tần Mộ Bạch rút đao từ lúc nào.

Cậu đẩy nhẹ Diệp Niệm Sơ về phía sau, chậm rãi lau vệt máu trên lưỡi đao, nở nụ cười hờ hững.

Nhưng sự ôn hòa giả tạo ấy chẳng thể che giấu nổi luồng sát khí lạnh thấu xương toát ra từ người cậu, khiến mặt mày đám tùy tùng kia, tái mét, đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích.

"Đem thi thể mang đi."

Giọng nói của Tần Mộ Bạch nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến người nghe sởn gai ốc.

Bọn chúng thoáng giật mình, chỉ cảm thấy bản thân còn sống được đến giờ chẳng qua là vì đống thi thể khó dọn dẹp kia mà thôi.

Theo bản năng, bọn chúng liếc nhìn Diệp Niệm Sơ, chỉ thấy cô nhàn nhã đứng đó, trên tay cầm một khẩu súng, khóe môi cong lên, ánh mắt lạnh lùng, sát ý lộ rõ.

6

0

2 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.