0 chữ
Chương 48
Chương 48: Trôi đi thành thị (13)
Nếu thuốc giải đúng là sản phẩm từ phòng thí nghiệm, mà cậu lại từng đi qua đó, còn biết rõ về sự tồn tại của nó, chẳng có lý gì lại ngồi yên không làm gì.
Chuyện này quá bất thường.
Tần Mộ Bạch tùy ý xoay nhẹ tay lái, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một nét cười lạnh: “Vẫn là chị hiểu rõ tôi nhất.”
Nhìn phản ứng của cậu ta, Diệp Niệm Sơ càng chắc chắn suy đoán của mình không sai.
Thuốc giải này tám chín phần là một cái bẫy, ai vớ được coi như xui xẻo.
---
Ngày thứ chín của trò chơi.
Công cuộc quét sạch thây ma diễn ra thuận lợi, không ít cư dân tự nguyện tham gia hỗ trợ.
Số lượng thây ma tại khu vực trung tâm thành phố đã giảm đi đáng kể. Một số cư dân thậm chí tự tay làm biểu ngữ cổ vũ, có người còn vẽ tranh lên cửa sổ để khích lệ tinh thần.
Mọi người kiên định niềm tin rằng, chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ trở lại như xưa.
Mặt trời sắp khuất núi.
Khu phố vắng lặng đến lạ, vừa mới hoàn tất một đợt quét sạch thây ma. Không biết từ đâu, một con quạ đen đột ngột bay tới, ban đầu chẳng ai chú ý, cho đến khi…
Hàng ngàn hàng vạn con quạ đen ùn ùn kéo đến, phủ kín cả bầu trời.
Chỉ trong chớp mắt, chưa đầy mười mấy giây, lũ quạ đen đã mang theo virus thay ma, gieo rắc khắp mọi ngóc ngách của thành phố.
Đội quân quét sạch thây ma bên ngoài bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đến khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc virus thây ma hoạt động mạnh nhất, hai phần ba cư dân trong thành phố bắt đầu bước vào một đợt biến dị mới.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời, cửa sổ bị nhuộm đỏ máu, đèn dầu trong những tòa nhà lần lượt vụt tắt, thi thoảng có những vật nặng rơi từ trên cao xuống, mọi hy vọng của con người phút chốc hóa thành hư ảo.
Nói đây là lò luyện ngục cũng không quá.
Diệp Niệm Sơ lại lần nữa kiểm tra chốt ở cửa sổ, Tần Mộ Bạch thì kéo tủ sắt chắn ngang cửa, tạo tuyến phòng thủ cuối cùng.
Bọn họ đều hiểu rõ, đến khi trời sáng, thành phố Serre sẽ không còn trật tự như trước nữa.
---
Ngày thứ mười của trò chơi.
Cả thành phố ngập tràn tiếng gào rú của lũ thây ma, bầy quạ đen chẳng biết đã bay đi đâu, chỉ còn lác đác vài con vẫn lượn vòng trên bầu trời âm u, không chịu rời đi.
Những người sống sót cuối cùng cũng nhận ra virus thây ma đang tiến hóa. Chỉ cần bị thây ma bên ngoài phát hiện, lập tức sẽ có cả bầy ùa đến, dẫm đạp lên nhau, chồng chất như núi. Dù là những tòa cao ốc cũng khó lòng thoát nạn.
Những ai còn sống đều kéo kín rèm cửa, cố nén không phát ra dù chỉ một tiếng động.
Diệp Niệm Sơ tận mắt chứng kiến lũ thây ma bò lên một đống đổ nát, lần này lũ biến dị mới xuất hiện quá hung hãn, thậm chí còn biết phối hợp với nhau.
Bên trong khách sạn lặng ngắt như tờ, không biết còn bao nhiêu người sống sót.
Cứ thế, hai ngày nữa trôi qua.
---
Ngày thứ mười hai của trò chơi.
Số người sống sót ngày càng thưa thớt, trong khi số lượng thây ma lại tăng vọt. Trốn trong nhà, không để lũ thây ma phát hiện, trở thành con đường duy nhất để sinh tồn.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Thây ma tuyệt đối không biết gõ cửa, Diệp Niệm Sơ ngừng tay trên bàn phím, thở phào nhẹ nhõm.
May là điện vẫn chưa bị cắt, nếu thông tin gián đoạn cô còn có thể ứng phó, chứ cúp điện thì thật sự không còn cách nào.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh từ camera an ninh - hai bóng người đàn ông, quần áo sạch sẽ, một trong số đó lén giấu con dao dính máu ra sau lưng. Hai bên cửa còn đứng mấy nhân viên bảo vệ và phục vụ khách sạn.
Hiển nhiên, có kẻ đã lập thành đội chiếm lĩnh khách sạn này.
Diệp Niệm Sơ và Tần Mộ Bạch không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.
"Gõ lâu như vậy mà không ai trả lời, chẳng lẽ biến thành thây ma cả rồi?"
Một người đàn ông ghé sát vào cánh cửa, cố nghe ngóng động tĩnh bên trong. “Không có tiếng gì cả.”
"Mở cửa vào xem."
Người cầm dao, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm này, nói một câu, những người còn lại dù sợ hãi, lo lắng đẩy cửa ra sẽ gặp phải thây ma, nhưng vẫn tuân lệnh làm theo.
Khách sạn có chìa khóa dự phòng cho mỗi phòng, họ nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa, nhưng không thể đẩy vào được. Phía trong có vật gì đó chặn lại, tạo thành một tuyến phòng thủ khá khéo léo.
"Anh Đặng, hình như có thứ gì chặn cửa." Hai tên tùy tùng loay hoay một hồi cũng không ích gì.
"Coi bộ bên trong vẫn còn người sống."
Người đàn ông được gọi là anh Đặng nở nụ cười, cố ý cao giọng: “Chúng tôi là nhân viên khách sạn, chỉ muốn xác nhận mọi người an toàn. Làm ơn mở cửa một chút.”
Chuyện này quá bất thường.
Tần Mộ Bạch tùy ý xoay nhẹ tay lái, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một nét cười lạnh: “Vẫn là chị hiểu rõ tôi nhất.”
Nhìn phản ứng của cậu ta, Diệp Niệm Sơ càng chắc chắn suy đoán của mình không sai.
Thuốc giải này tám chín phần là một cái bẫy, ai vớ được coi như xui xẻo.
---
Ngày thứ chín của trò chơi.
Công cuộc quét sạch thây ma diễn ra thuận lợi, không ít cư dân tự nguyện tham gia hỗ trợ.
Số lượng thây ma tại khu vực trung tâm thành phố đã giảm đi đáng kể. Một số cư dân thậm chí tự tay làm biểu ngữ cổ vũ, có người còn vẽ tranh lên cửa sổ để khích lệ tinh thần.
Mọi người kiên định niềm tin rằng, chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ trở lại như xưa.
Khu phố vắng lặng đến lạ, vừa mới hoàn tất một đợt quét sạch thây ma. Không biết từ đâu, một con quạ đen đột ngột bay tới, ban đầu chẳng ai chú ý, cho đến khi…
Hàng ngàn hàng vạn con quạ đen ùn ùn kéo đến, phủ kín cả bầu trời.
Chỉ trong chớp mắt, chưa đầy mười mấy giây, lũ quạ đen đã mang theo virus thay ma, gieo rắc khắp mọi ngóc ngách của thành phố.
Đội quân quét sạch thây ma bên ngoài bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đến khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc virus thây ma hoạt động mạnh nhất, hai phần ba cư dân trong thành phố bắt đầu bước vào một đợt biến dị mới.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời, cửa sổ bị nhuộm đỏ máu, đèn dầu trong những tòa nhà lần lượt vụt tắt, thi thoảng có những vật nặng rơi từ trên cao xuống, mọi hy vọng của con người phút chốc hóa thành hư ảo.
Diệp Niệm Sơ lại lần nữa kiểm tra chốt ở cửa sổ, Tần Mộ Bạch thì kéo tủ sắt chắn ngang cửa, tạo tuyến phòng thủ cuối cùng.
Bọn họ đều hiểu rõ, đến khi trời sáng, thành phố Serre sẽ không còn trật tự như trước nữa.
---
Ngày thứ mười của trò chơi.
Cả thành phố ngập tràn tiếng gào rú của lũ thây ma, bầy quạ đen chẳng biết đã bay đi đâu, chỉ còn lác đác vài con vẫn lượn vòng trên bầu trời âm u, không chịu rời đi.
Những người sống sót cuối cùng cũng nhận ra virus thây ma đang tiến hóa. Chỉ cần bị thây ma bên ngoài phát hiện, lập tức sẽ có cả bầy ùa đến, dẫm đạp lên nhau, chồng chất như núi. Dù là những tòa cao ốc cũng khó lòng thoát nạn.
Những ai còn sống đều kéo kín rèm cửa, cố nén không phát ra dù chỉ một tiếng động.
Bên trong khách sạn lặng ngắt như tờ, không biết còn bao nhiêu người sống sót.
Cứ thế, hai ngày nữa trôi qua.
---
Ngày thứ mười hai của trò chơi.
Số người sống sót ngày càng thưa thớt, trong khi số lượng thây ma lại tăng vọt. Trốn trong nhà, không để lũ thây ma phát hiện, trở thành con đường duy nhất để sinh tồn.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Thây ma tuyệt đối không biết gõ cửa, Diệp Niệm Sơ ngừng tay trên bàn phím, thở phào nhẹ nhõm.
May là điện vẫn chưa bị cắt, nếu thông tin gián đoạn cô còn có thể ứng phó, chứ cúp điện thì thật sự không còn cách nào.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh từ camera an ninh - hai bóng người đàn ông, quần áo sạch sẽ, một trong số đó lén giấu con dao dính máu ra sau lưng. Hai bên cửa còn đứng mấy nhân viên bảo vệ và phục vụ khách sạn.
Hiển nhiên, có kẻ đã lập thành đội chiếm lĩnh khách sạn này.
Diệp Niệm Sơ và Tần Mộ Bạch không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.
"Gõ lâu như vậy mà không ai trả lời, chẳng lẽ biến thành thây ma cả rồi?"
Một người đàn ông ghé sát vào cánh cửa, cố nghe ngóng động tĩnh bên trong. “Không có tiếng gì cả.”
"Mở cửa vào xem."
Người cầm dao, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm này, nói một câu, những người còn lại dù sợ hãi, lo lắng đẩy cửa ra sẽ gặp phải thây ma, nhưng vẫn tuân lệnh làm theo.
Khách sạn có chìa khóa dự phòng cho mỗi phòng, họ nhanh chóng quẹt thẻ mở cửa, nhưng không thể đẩy vào được. Phía trong có vật gì đó chặn lại, tạo thành một tuyến phòng thủ khá khéo léo.
"Anh Đặng, hình như có thứ gì chặn cửa." Hai tên tùy tùng loay hoay một hồi cũng không ích gì.
"Coi bộ bên trong vẫn còn người sống."
Người đàn ông được gọi là anh Đặng nở nụ cười, cố ý cao giọng: “Chúng tôi là nhân viên khách sạn, chỉ muốn xác nhận mọi người an toàn. Làm ơn mở cửa một chút.”
6
0
2 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
