0 chữ
Chương 47
Chương 47: Trôi đi thành thị (12)
Bên ngoài cổng nhà xưởng, con thây ma chó điên cuồng lao tới, máu đen lẫn mủ đặc bắn tung tóe, bám chặt vào cánh cửa cũ kỹ.
Những người trốn trong phòng gần đó khẽ thở phào, thầm cảm thấy may mắn vì hai kẻ xui xẻo kia đã thu hút sự chú ý của con thây ma chó, giúp bọn họ có thêm chút thời gian.
Vài phút sau, cánh cửa sắt cũ kĩ của nhà xưởng bị va đập đến mức khẽ lung lay. Đây chính là cơ hội rút lui tốt nhất.
Các đội chơi đang lẩn trốn bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng tối, chờ đợi đám thây ma xông vào nhà xưởng để nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Thế nhưng, khác với dự đoán của bọn họ, hai người trong nhà xưởng không hề hoảng loạn hay thất thố. Ngược lại, cả hai vẫn điềm tĩnh đến lạ thường, chẳng có vẻ gì là lo sợ trước tình thế nguy cấp này.
Rốt cuộc, bọn họ có đủ đạn, lại còn rất nhiều xăng.
"Tôi đang nghĩ, hai người kia rốt cuộc đang tìm cái gì?" Khóe môi Diệp Niệm Sơ khẽ nhếch lên.
Tần Mộ Bạch nghiêng đầu, ý cười sâu trong mắt không hề thuyên giảm: “Tôi đoán, có lẽ là thuốc giải.”
"Có thuốc giải sao?" Diệp Niệm Sơ thoáng ngạc nhiên.
"Là có, bất quá chỉ có một liều."
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn thoáng qua một tia thâm trầm đầy ý vị.
“Tôi từng xem qua một vài tài liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Những người bị lây nhiễm, nếu được tiêm thuốc giải trước khi hoàn toàn biến thành thây ma, vẫn có một tỷ lệ hồi phục nhất định. Tỷ lệ này phụ thuộc trực tiếp vào thời gian bị nhiễm.”
Chẳng phải giống như hệ thống hồi sinh trong mấy trò chơi sao?
Nếu nhóm người kia thật sự đang tìm thuốc giải, thì vận may của bọn họ quả thật đáng ghen tị. Bọn họ không thể đột nhập vào phòng thí nghiệm, vậy chỉ có thể nghe được tin tức về giải dược từ nơi khác.
Nhưng xét tình hình trước mắt, bọn họ rõ ràng chưa tìm thấy giải dược. Serre là một thành phố rộng lớn như vậy, giải dược chưa chắc đã ở đây.
Từ góc độ lý trí mà nói, không cần vì một yếu tố không xác định mà mạo hiểm hành động.
Đó là một trong những lý do, ngoài ra, cô còn cần xác định thêm một chuyện nữa.
Diệp Niệm Sơ đưa mắt nhìn cánh cửa bị thây ma chó đâm thủng một khe hở, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
"Được." Tần Mộ Bạch gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng súng chợt vang lên. Từ khe cửa, Diệp Niệm Sơ thấy ngoài hẻm có vài người cầm súng hớt hải bỏ chạy.
Có lẽ bọn họ nghĩ rằng đám thây ma chó đã tập trung vào nhà xưởng này, nên muốn nhân cơ hội rút lui, nhưng thật xui xẻo, lại bị thây ma chó phát hiện.
Vừa nãy, bọn họ còn đứng xem người khác bị đàn thây ma chó bao vây, giờ thì chính mình lại trở thành kẻ bị truy đuổi, nhảy nhót tán loạn như ruồi mất đầu.
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô màu trắng phóng như bay qua con hẻm, cửa sổ xe hạ xuống, có người ném một chiếc điện thoại ra ngoài. Chiếc điện thoại lăn đúng đến cạnh cửa nhà xưởng, không chệch một ly.
Âm nhạc từ chiếc điện thoại phát ra, lập tức thu hút sự chú ý của đám thây ma chó, tạo cơ hội cho nhóm người kia thở dốc trong chốc lát.
Cánh cửa bị đập vỡ tạo thành một lỗ hổng lớn, đám thây ma chó lập tức chen chúc lao vào bên trong, những cơ thể thối rữa, mục nát va đập vào khung cửa, từng mảng thịt đen bong tróc rơi xuống.
Chúng đã mất hoàn toàn cảm giác đau đớn, chỉ còn khao khát bản năng muốn cắn xé thịt sống.
Diệp Niệm Sơ nhếch môi cười lạnh, siết chặt khẩu súng trong tay, lùi dần về phía sau cửa.
Tần Mộ Bạch thoáng liếc qua, lập tức hiểu được ý định của cô, chỉ khẽ cười rồi bước theo sát phía sau.
Diệp Niệm Sơ nhanh chóng né sang một bên, bắn gục mấy con thây ma chó chắn đường, rồi vòng sang hướng khác.
Khi chiếc xe tiếp ứng vừa dừng lại để đón người, cô không chần chừ, giơ tay nhả liên tiếp hai phát đạn. Phát đầu tiên bắn thẳng vào lốp xe, phát thứ hai nhắm chuẩn vào bình xăng.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, lốp xe ma sát với mặt đường tóe lửa, chiếc ô tô màu trắng buộc phải khựng lại, trở thành mục tiêu mới cho đám thây ma chó xúm vào.
Tần Mộ Bạch nhanh nhẹn điều khiển chiếc xe của mình đến đầu hẻm, cả hai phóng đi không chút do dự, để lại đằng sau những tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt! Hai tên khốn đó thật âm hiểm, đừng để tao gặp lại!”
Ngồi ở ghế sau của chiếc ô tô trắng, một nữ sinh khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Vừa rồi, bóng dáng của người kia có chút quen thuộc, nhưng cô ta không nhìn rõ mặt, cũng không dám khẳng định liệu có phải mình nhìn lầm hay không.
Nhìn đám thây ma chó ngày càng xa trong kính chiếu hậu, Diệp Niệm Sơ khẽ thở dài đầy tiếc nuối: “Phản ứng cũng nhanh thật, chậm thêm chút nữa, tôi đã có thể bắn thêm phát thứ ba, cho cả xe nổ tung rồi.”
Tần Mộ Bạch cười khẽ, tay vững vàng trên vô lăng.
Diệp Niệm Sơ nghiêng đầu liếc qua, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Cậu từng thấy giải dược rồi sao?”
Từ lúc nghe Tần Mộ Bạch nhắc tới thuốc giải, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người trốn trong phòng gần đó khẽ thở phào, thầm cảm thấy may mắn vì hai kẻ xui xẻo kia đã thu hút sự chú ý của con thây ma chó, giúp bọn họ có thêm chút thời gian.
Vài phút sau, cánh cửa sắt cũ kĩ của nhà xưởng bị va đập đến mức khẽ lung lay. Đây chính là cơ hội rút lui tốt nhất.
Các đội chơi đang lẩn trốn bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng tối, chờ đợi đám thây ma xông vào nhà xưởng để nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Thế nhưng, khác với dự đoán của bọn họ, hai người trong nhà xưởng không hề hoảng loạn hay thất thố. Ngược lại, cả hai vẫn điềm tĩnh đến lạ thường, chẳng có vẻ gì là lo sợ trước tình thế nguy cấp này.
"Tôi đang nghĩ, hai người kia rốt cuộc đang tìm cái gì?" Khóe môi Diệp Niệm Sơ khẽ nhếch lên.
Tần Mộ Bạch nghiêng đầu, ý cười sâu trong mắt không hề thuyên giảm: “Tôi đoán, có lẽ là thuốc giải.”
"Có thuốc giải sao?" Diệp Niệm Sơ thoáng ngạc nhiên.
"Là có, bất quá chỉ có một liều."
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn thoáng qua một tia thâm trầm đầy ý vị.
“Tôi từng xem qua một vài tài liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Những người bị lây nhiễm, nếu được tiêm thuốc giải trước khi hoàn toàn biến thành thây ma, vẫn có một tỷ lệ hồi phục nhất định. Tỷ lệ này phụ thuộc trực tiếp vào thời gian bị nhiễm.”
Chẳng phải giống như hệ thống hồi sinh trong mấy trò chơi sao?
Nếu nhóm người kia thật sự đang tìm thuốc giải, thì vận may của bọn họ quả thật đáng ghen tị. Bọn họ không thể đột nhập vào phòng thí nghiệm, vậy chỉ có thể nghe được tin tức về giải dược từ nơi khác.
Từ góc độ lý trí mà nói, không cần vì một yếu tố không xác định mà mạo hiểm hành động.
Đó là một trong những lý do, ngoài ra, cô còn cần xác định thêm một chuyện nữa.
Diệp Niệm Sơ đưa mắt nhìn cánh cửa bị thây ma chó đâm thủng một khe hở, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
"Được." Tần Mộ Bạch gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng súng chợt vang lên. Từ khe cửa, Diệp Niệm Sơ thấy ngoài hẻm có vài người cầm súng hớt hải bỏ chạy.
Có lẽ bọn họ nghĩ rằng đám thây ma chó đã tập trung vào nhà xưởng này, nên muốn nhân cơ hội rút lui, nhưng thật xui xẻo, lại bị thây ma chó phát hiện.
Vừa nãy, bọn họ còn đứng xem người khác bị đàn thây ma chó bao vây, giờ thì chính mình lại trở thành kẻ bị truy đuổi, nhảy nhót tán loạn như ruồi mất đầu.
Âm nhạc từ chiếc điện thoại phát ra, lập tức thu hút sự chú ý của đám thây ma chó, tạo cơ hội cho nhóm người kia thở dốc trong chốc lát.
Cánh cửa bị đập vỡ tạo thành một lỗ hổng lớn, đám thây ma chó lập tức chen chúc lao vào bên trong, những cơ thể thối rữa, mục nát va đập vào khung cửa, từng mảng thịt đen bong tróc rơi xuống.
Chúng đã mất hoàn toàn cảm giác đau đớn, chỉ còn khao khát bản năng muốn cắn xé thịt sống.
Diệp Niệm Sơ nhếch môi cười lạnh, siết chặt khẩu súng trong tay, lùi dần về phía sau cửa.
Tần Mộ Bạch thoáng liếc qua, lập tức hiểu được ý định của cô, chỉ khẽ cười rồi bước theo sát phía sau.
Diệp Niệm Sơ nhanh chóng né sang một bên, bắn gục mấy con thây ma chó chắn đường, rồi vòng sang hướng khác.
Khi chiếc xe tiếp ứng vừa dừng lại để đón người, cô không chần chừ, giơ tay nhả liên tiếp hai phát đạn. Phát đầu tiên bắn thẳng vào lốp xe, phát thứ hai nhắm chuẩn vào bình xăng.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, lốp xe ma sát với mặt đường tóe lửa, chiếc ô tô màu trắng buộc phải khựng lại, trở thành mục tiêu mới cho đám thây ma chó xúm vào.
Tần Mộ Bạch nhanh nhẹn điều khiển chiếc xe của mình đến đầu hẻm, cả hai phóng đi không chút do dự, để lại đằng sau những tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt! Hai tên khốn đó thật âm hiểm, đừng để tao gặp lại!”
Ngồi ở ghế sau của chiếc ô tô trắng, một nữ sinh khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Vừa rồi, bóng dáng của người kia có chút quen thuộc, nhưng cô ta không nhìn rõ mặt, cũng không dám khẳng định liệu có phải mình nhìn lầm hay không.
Nhìn đám thây ma chó ngày càng xa trong kính chiếu hậu, Diệp Niệm Sơ khẽ thở dài đầy tiếc nuối: “Phản ứng cũng nhanh thật, chậm thêm chút nữa, tôi đã có thể bắn thêm phát thứ ba, cho cả xe nổ tung rồi.”
Tần Mộ Bạch cười khẽ, tay vững vàng trên vô lăng.
Diệp Niệm Sơ nghiêng đầu liếc qua, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Cậu từng thấy giải dược rồi sao?”
Từ lúc nghe Tần Mộ Bạch nhắc tới thuốc giải, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
6
0
2 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
