TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Nghe vậy, sắc mặt Trác Ngọc lập tức trắng bệch như tờ giấy, hắn ta vội khom người rồi cười gượng, giọng nói mang theo vài phần cầu xin:

“Đồ sư thúc nói đùa rồi, vãn bối tu vi còn nông cạn nên nào dám mơ tưởng cùng sư thúc đồng tu? Chỉ là gần đây Hợp Hoan Phong chúng ta số lượng bạn tu đỉnh lô có phần khan hiếm bởi vậy vãn bối phụng lệnh sư tổ đến đây tìm người. Cũng mong sư thúc khai ân cho ta mang về một cái kết quả để còn có lời mà bẩm báo. Bằng không, chỉ e sư tổ sẽ tự mình đến đây đòi người.”

Lời tên Trác Ngọc đó còn chưa dứt thì sắc mặt Đồ Huyết Kiều đã thoáng hiện vẻ giận dữ.

Trong sáu mạch của U Minh Tông, chỉ có Hồng Diệp Cốc dưới sự quản lý trên tay Đồ Huyết Kiều nàng là tu vi yếu nhất.

Năm xưa, sư phụ của Đồ Huyết Kiều lập nên Hồng Diệp Cốc cũng chỉ vì muốn cho những nữ đệ tử từng bị ép làm đỉnh lô có một con đường sống, một cơ hội lật mình làm chủ.

Nhưng Hợp Hoan Phong thế lực mạnh mẽ khiến cho Đồ Huyết Kiều không thể dễ dàng đắc tội, lại càng không thể để đám tiểu nhân kia có cớ tiêu diệt Hồng Diệp Cốc từ trong trứng nước được.

Ánh mắt Trác Ngọc lóe lên vẻ đắc ý, thân mình hắn hơi nghiêng, dáng vẻ nửa cung nửa đợi chờ Đồ Huyết Kiều lên tiếng hồi đáp.

Đồ Huyết Kiều đưa mắt nhìn qua bốn nữ tử đang quỳ phía dưới. Một đôi song sinh dung mạo như tranh đang ôm nhau run rẩy, lệ rơi không ngừng. Song bào thai vốn đã hiếm thấy, hơn nữa hai người này tâm linh tương thông, nếu được đào tạo nghiêm khắc thì sau này chắc chắn sẽ trở thành hạch tâm đệ tử của Hồng Diệp Cốc.

Rồi Đồ Huyết Kiều lại nhìn sang một người khác, nàng kia cúi đầu che mặt nhưng thân hình quyến rũ trông đầy mị ý lan tràn. Đây rõ ràng là thể chất thiên sinh thích hợp để tu luyện Mị Vũ Thiên Hương, nếu bồi dưỡng đúng cách thì tương lai trong mị thuật e rằng sẽ đạt thành tựu phi phàm.

Cuối cùng, ánh mắt Đồ Huyết Kiều dừng lại trên thân ảnh Kim Lăng.

Kim Lăng lập tức hiểu rõ một điều... nàng là người bị chọn rồi.

Làm sao lại không chọn nàng cơ chứ?

So với ba người còn lại, nàng bị mù một mắt, toàn thân vết thương chưa lành, quần áo rách rưới, thân thể tiều tụy, nào có nửa phần tư sắc?

So với ba tiểu cô nương như tiên giáng trần kia, Kim Lăng quả thực chẳng đáng để mắt. Cũng chẳng trách Đồ Huyết Kiều sẽ chọn nàng bởi người như Kim Lăng nàng dù có bị đưa đến Hợp Hoan Phong làm đỉnh lô cũng chẳng ai tiếc.

Kim Lăng vừa nghĩ thông suốt xong thì bình thản ngẩng đầu nhìn Đồ Huyết Kiều với ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ, không gợn sóng. Trước kia nàng quá nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, thường vì nôn nóng mà lỡ việc, làm hỏng đại cục. Thật ra có đôi khi, không phải cứ lớn tiếng ầm ĩ, khóc lóc cười đùa là có thể khiến sự tình chuyển theo ý mình.

Nếu đã không thể cưỡng lại, chi bằng chấp nhận bình thản, tùy cơ ứng biến, đi được bước nào hay bước ấy thì có lẽ kết cục chưa chắc đã là đường cùng.

Trác Ngọc bắt gặp ánh mắt của Đồ Huyết Kiều cũng đang dừng lại nơi Kim Lăng, trong lòng băn thầm nghĩ: Tuy nhìn qua như kẻ ăn mày, lại còn mù một mắt nhưng dù sao cũng là nữ tử, chỉ cần che chắn qua loa, vá víu sơ sài cũng vẫn dùng được.

Vậy nên hắn ta lập tức chắp tay cười nói:

“Đa tạ Đồ sư thúc thành toàn. Vãn bối xin dẫn người rời đi trước, lần nữa cảm tạ sư thúc!” Nói đoạn, Trác Ngọc đẩy mạnh Kim Lăng một cái, dẫn theo một tên đệ tử nam mới nhập môn xoay người rời đi.

Kim Lăng khập khiễng bước theo phía sau, không một tiếng than.

“Khoan đã!”

Đồ Huyết Kiều bỗng nhiên cất tiếng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên thân ảnh Kim Lăng đang quay đầu lại.

Vẫn là ánh mắt ấy trông bình tĩnh, dửng dưng không chút cầu khẩn, không hề oán trách. Nàng biết rõ Kim Lăng hiểu ý nghĩa của hai chữ “bạn tu đỉnh lô” là gì. Nhưng tuổi còn nhỏ như thế, vậy mà lại có thể điềm nhiên tiếp nhận, không hốt hoảng, không vùng vẫy. Một phần trấn tĩnh ấy, đến cả nàng ta - Đồ Huyết Kiềucũng không làm được.

Trong đầu Đồ Huyết Kiều bất chợt hiện lên hình ảnh Kim Lăng nằm gục trong bụi cỏ trong trạng thái hơi thở thoi thóp, cơ thể tàn tạ chỉ còn con mắt trái khẽ hé mở. Dù chỉ là í mắt, song vẫn ánh lên vẻ sắc bén lộng lẫy, dù nhợt nhạt yếu ớt vẫn khiến người khác khó mà rời mắt.

Người này… không tầm thường!

Trực giác trong lòng Đồ Huyết Kiều như đang gào thét. Nếu hôm nay để mặc Kim Lăng bị mang đi, chỉ e sau này nàng nhất định sẽ hối hận!

Nghĩ đoạn, Đồ Huyết Kiều búng nhẹ đầu ngón tay, giọng thản nhiên:

“Người này mang đi, còn người kia… lưu lại.”

Ngón tay nàng chỉ tới đâu, khí tức như đè ép cả không gian. Thiếu nữ bị điểm trúng kinh hoảng ngẩng đầu, thân thể quyến rũ run lên từng hồi, sắc mặt vốn đỏ hồng phút chốc trắng bệch không còn giọt máu. Nàng quỳ sụp dưới chân Đồ Huyết Kiều, nước mắt lã chã cầu xin:

“Xin tha cho ta! Ta không muốn bị đưa đi làm bạn tu đỉnh lô! Ta… ta có điểm nào không bằng nàng? Vì sao lại chọn ta?”

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.