0 chữ
Chương 5
Chương 5
Trước ngôi cao uy nghi có từng vệt máu loang lổ kéo dài trên mặt đất. Cách mỗi mấy chục trượng lại có một cây cột đồng to lớn đủ để một người ôm trọn, trên cột quấn đầy xích sắt to bằng cổ tay.
Trên dây xích đen sẫm lúc này ướt nhẹp loang lổ máu tươi làm cho xung quanh tỏa ra mùi tanh nồng, từng giọt tí tách rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Trên những sợi xích là vô số hồn phách bị trói buộc đang vùng vẫy giãy giụa và phát ra tiếng rên la ai oán, chói tai đến mức khiến tâm thần người nghe cũng rung động.
Ở chính giữa, đặt một chiếc giường đá lớn. Lúc này mặt giường bị bao phủ bởi vô số quạ đen khát máu, ước chừng hơn trăm con đang ra sức rít gào tranh nhau mổ xé thân xác nằm phía dưới.
Thi thể kia đã hoàn toàn biến dạng, nửa thân dưới chỉ còn trơ lại từng khúc xương trắng hếu, nửa trên thì huyết nhục mơ hồ, mặt mũi không còn nhận ra nổi. Trên khuôn mặt vỡ nát ấy vẫn còn lưu lại biểu cảm sợ hãi tột độ trước lúc tử vong, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Kim Lăng trong lòng như siết chặt, một luồng khí lạnh từ sau lưng trào dâng, nàng cố nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong bụng rồi khẽ dời mắt về phía tây của ngôi cao. Nơi đó hiện đang tụ tập không ít người.
Hơn mười thiếu niên đứng sau một nam tu vận bạch y có dáng người cao gầy, ánh mắt bọn họ đều như sói đói hổ dữ, gắt gao nhìn chằm chằm ba thiếu nữ đối diện. Nam tu bạch y đó thì đang nói với một nữ tử hắc y đứng bên cạnh các nữ hài.
Chỉ thấy nữ tử hắc y đó mặt đỏ bừng bừng, đôi tai cũng nhuộm sắc đỏ rồi nàng ta giận dữ, lớn tiếng quát lên:
“Trước khi Hồng Diệp Cốc xuất hiện, các ngươi Hợp Hoan Phong tùy tiện áp bức, khinh nhục nữ tu trong môn thì không có ai dám nói gì đã đành! Nhưng nay Hồng Sam sư tổ đã sáng lập Hồng Diệp Cốc, vậy mà các ngươi vẫn dám cưỡng ép những nữ đệ tử mới nhập môn? Các ngươi coi Hồng Sam sư tổ là không có hay sao?”
Nam tu bạch y nghe thế chỉ nhướng mày cười khẽ, giọng điệu cất lên nhàn nhã mà mỉa mai:
“Phương sư muội, từ trước đến nay Hợp Hoan Phong chúng ta vẫn luôn kính trọng Hồng Sam sư tổ, ngươi sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy? Tôn trọng thì tôn trọng nhưng từ khi người lập ra Hồng Diệp Cốc đến giờ cũng đâu có nói mọi nữ đồng nhập môn đều phải do Hồng Diệp Cốc quản lý đúng không?
Huống hồ, nữ đồng mang Thuần Âm Chi Thể kia chẳng phải đã được Hồng Sam sư tổ tự mình mang đi rồi sao?
Còn mấy kẻ này, dưa vẹo táo nứt cũng chẳng đáng để phí tâm lực. Chi bằng giao cho Hợp Hoan Phong ta, sư huynh ta nhất định sẽ không phụ ân tình này của sư muội đâu!”
Nam tu bạch y vừa dứt lời đã đột ngột bước lên trước một bước, ánh mắt da^ʍ tà của hắn ta khẽ nhìn lướt qua vầng trán mịn màng của nữ tu họ Phương. Hắn đưa tay nâng nhẹ một lọn tóc mai nơi thái dương của nàng rồi chậm rãi đưa lên mũi ngửi, thần sắc say mê, giọng nói mang theo ý trêu chọc:
“Tiểu sư muội Hồng Châu không có mặt ở đây, xem ra đã đi nếm trải qua hoan lạc hợp tu rồi. Chi bằng sau này Phương sư muội theo sư huynh ta tu luyện một phen, ta cam đoan sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử, lên tiên xuống địa cũng chẳng phân rạch nổi!”
“Vô lễ!”
Một tiếng quát lạnh lẽo như xé gió mà đến mang theo khí thế cuộn trào. Nam tu bạch y kinh hãi, vội giơ tay lên muốn ngăn cản nhưng chỉ nghe “Bốp!” một tiếng vang dội, hắn ta đã bị đánh bật lui liên tiếp mấy bước, mãi một lúc sau mới gượng đứng vững và lúc này trên gương mặt trắng trẻo của hắn ta rõ ràng đã in thêm năm dấu tay đỏ ửng, nóng rát.
“Đồ sư thúc!”
Nữ tử họ Phương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ lập tức hành lễ với người đang chậm rãi tiến đến, cũng chính là Đồ Huyết Kiều.
“Đồ… Đồ sư thúc.” Nam tu bạch y lúc này cũng đã nhận ra người tới, khuôn mặt đang kiêu ngạo của hắn lập tức biến sắc rồi vội vã thu lại bộ dạng ngông cuồng lúc nãy, giọng nói lắp bắp, vẻ mặt xấu hổ.
Ánh mắt Đồ Huyết Kiều lạnh như băng nhìn thẳng vào hắn, khẽ cười mà nói:
“Trác Ngọc, không bằng ngươi đến cùng lão nương tu luyện một trận? Lão nương cũng đã lâu chưa được thể nghiệm hương vị tiểu bạch kiểm của Hợp Hoan Phong các ngươi đâu!”
Trên dây xích đen sẫm lúc này ướt nhẹp loang lổ máu tươi làm cho xung quanh tỏa ra mùi tanh nồng, từng giọt tí tách rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Trên những sợi xích là vô số hồn phách bị trói buộc đang vùng vẫy giãy giụa và phát ra tiếng rên la ai oán, chói tai đến mức khiến tâm thần người nghe cũng rung động.
Ở chính giữa, đặt một chiếc giường đá lớn. Lúc này mặt giường bị bao phủ bởi vô số quạ đen khát máu, ước chừng hơn trăm con đang ra sức rít gào tranh nhau mổ xé thân xác nằm phía dưới.
Thi thể kia đã hoàn toàn biến dạng, nửa thân dưới chỉ còn trơ lại từng khúc xương trắng hếu, nửa trên thì huyết nhục mơ hồ, mặt mũi không còn nhận ra nổi. Trên khuôn mặt vỡ nát ấy vẫn còn lưu lại biểu cảm sợ hãi tột độ trước lúc tử vong, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Hơn mười thiếu niên đứng sau một nam tu vận bạch y có dáng người cao gầy, ánh mắt bọn họ đều như sói đói hổ dữ, gắt gao nhìn chằm chằm ba thiếu nữ đối diện. Nam tu bạch y đó thì đang nói với một nữ tử hắc y đứng bên cạnh các nữ hài.
Chỉ thấy nữ tử hắc y đó mặt đỏ bừng bừng, đôi tai cũng nhuộm sắc đỏ rồi nàng ta giận dữ, lớn tiếng quát lên:
“Trước khi Hồng Diệp Cốc xuất hiện, các ngươi Hợp Hoan Phong tùy tiện áp bức, khinh nhục nữ tu trong môn thì không có ai dám nói gì đã đành! Nhưng nay Hồng Sam sư tổ đã sáng lập Hồng Diệp Cốc, vậy mà các ngươi vẫn dám cưỡng ép những nữ đệ tử mới nhập môn? Các ngươi coi Hồng Sam sư tổ là không có hay sao?”
“Phương sư muội, từ trước đến nay Hợp Hoan Phong chúng ta vẫn luôn kính trọng Hồng Sam sư tổ, ngươi sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy? Tôn trọng thì tôn trọng nhưng từ khi người lập ra Hồng Diệp Cốc đến giờ cũng đâu có nói mọi nữ đồng nhập môn đều phải do Hồng Diệp Cốc quản lý đúng không?
Huống hồ, nữ đồng mang Thuần Âm Chi Thể kia chẳng phải đã được Hồng Sam sư tổ tự mình mang đi rồi sao?
Còn mấy kẻ này, dưa vẹo táo nứt cũng chẳng đáng để phí tâm lực. Chi bằng giao cho Hợp Hoan Phong ta, sư huynh ta nhất định sẽ không phụ ân tình này của sư muội đâu!”
Nam tu bạch y vừa dứt lời đã đột ngột bước lên trước một bước, ánh mắt da^ʍ tà của hắn ta khẽ nhìn lướt qua vầng trán mịn màng của nữ tu họ Phương. Hắn đưa tay nâng nhẹ một lọn tóc mai nơi thái dương của nàng rồi chậm rãi đưa lên mũi ngửi, thần sắc say mê, giọng nói mang theo ý trêu chọc:
“Vô lễ!”
Một tiếng quát lạnh lẽo như xé gió mà đến mang theo khí thế cuộn trào. Nam tu bạch y kinh hãi, vội giơ tay lên muốn ngăn cản nhưng chỉ nghe “Bốp!” một tiếng vang dội, hắn ta đã bị đánh bật lui liên tiếp mấy bước, mãi một lúc sau mới gượng đứng vững và lúc này trên gương mặt trắng trẻo của hắn ta rõ ràng đã in thêm năm dấu tay đỏ ửng, nóng rát.
“Đồ sư thúc!”
Nữ tử họ Phương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ lập tức hành lễ với người đang chậm rãi tiến đến, cũng chính là Đồ Huyết Kiều.
“Đồ… Đồ sư thúc.” Nam tu bạch y lúc này cũng đã nhận ra người tới, khuôn mặt đang kiêu ngạo của hắn lập tức biến sắc rồi vội vã thu lại bộ dạng ngông cuồng lúc nãy, giọng nói lắp bắp, vẻ mặt xấu hổ.
Ánh mắt Đồ Huyết Kiều lạnh như băng nhìn thẳng vào hắn, khẽ cười mà nói:
“Trác Ngọc, không bằng ngươi đến cùng lão nương tu luyện một trận? Lão nương cũng đã lâu chưa được thể nghiệm hương vị tiểu bạch kiểm của Hợp Hoan Phong các ngươi đâu!”
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
