TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Trong lòng Đồ Huyết Kiều đầy phiền muộn, nàng ta phất tay áo không kiên nhẫn hất thiếu nữ đang khóc nức nở dưới đất về phía Trác Ngọc.

Trác Ngọc thấy được một mỹ nhân dung mạo diễm lệ đưa tới tận tay thì nào còn chê bai gì nữa, hắn ta lập tức đẩy Kim Lăng ra rồi vội kéo theo thiếu nữ kia hoan hỉ rời đi.

“Đều tại ngươi! Tại sao lại là ngươi? Ngươi có gì hơn ta? Ta có điểm nào không bằng ngươi! Có gì không bằng ngươi!”

Người thiếu nữ bị kéo đi kia điên cuồng gào lên, oán độc trừng mắt nhìn Kim Lăng chằm chằm cho đến khi khuất bóng khỏi tầm mắt mọi người.

Dù biết rõ người ra quyết định là Đồ Huyết Kiều nhưng trong lòng Kim Lăng vẫn có cảm giác khó chịu, bức bối một nỗi nặng nề xen lẫn vô lực âm ỉ dâng lên.

“Phương Dung! Ngay cả việc nhỏ thế này mà ngươi cũng không xử lý xong để cho người ta đến tận cửa leo tới trên đầu! Trở về Huyễn Âm Động diện bích ba tháng cho ta, tự hối lỗi đi!”

Đồ Huyết Kiều giận dữ trút cơn tức sang người nữ tu hắc y tên Phương Dung.

Phương Dung cắn môi, nước mắt rưng rưng, nghẹn giọng đáp:

“Dạ, đệ tử tuân mệnh.”

Đồ Huyết Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người trừng mắt nhìn ba nữ tử còn lại và trong đó có cả Kim Lăng, nàng ta cất giọng quát lạnh băng:

“Hiện tại, các ngươi đã xem như ngoại môn đệ tử của U Minh Tông! Nếu để ta biết có kẻ dám mưu toan bỏ trốn… thì hừ! Đừng trách ta lúc đó sẽ đích thân đưa các ngươi lên Hợp Hoan Phong làm đỉnh lô cho đám cầm thú bên đó hưởng dụng.”

Lời vừa dứt, hai tỷ muội song sinh đang ôm nhau lập tức im bặt tiếng khóc, cả hai co rúm người lại rồi hoảng sợ liên tục gật đầu, không dám chống đối nửa câu.

Thấy vậy sắc mặt Đồ Huyết Kiều mới dịu đi đôi chút. Nàng ta đưa tay rồi lấy ra một chiếc gương đồng cổ xưa, từng bước tiến tới lần lượt soi lên từng người trong ba nữ tử còn lại. Khi luồng kim quang từ mặt gương đồng lướt qua mi tâm, Kim Lăng lập tức cảm thấy giữa trán đau nhói.

Sau đó, một dòng nhiệt lưu từ mi tâm chậm rãi chảy về phía đan điền, khi đến nơi thì bỗng dưng tiêu tán không dấu vết.

Hai người còn lại cũng có cảm giác tương tự. Kim Lăng hơi khó hiểu liếc nhìn sang hai bên, nàng phát hiện giữa mi tâm mỗi người đều hiện lên một ấn ký đỏ thẫm to bằng hạt đậu tương. Nàng đưa tay sờ nhẹ mi tâm mình và cảm thấy có chút nóng rát.

Sau khi căn dặn thêm mấy lời với Phương Dung, Đồ Huyết Kiều cưỡi hồng lăng rời đi, thân ảnh hóa thành ánh sáng lao vυ"t về phía sơn môn nội cảnh.

Phương Dung thì gom ba người lại một chỗ rồi tung ra một chiếc thuyền xương trắng. Chỉ thấy chiếc thuyền do khúc xương trắng to lớn cấu tạo thành cánh tay xương khô như gọng kìm dang rộng, gặp gió thì phình lớn sau đó ổn định hạ xuống đất.

Mọi người lần lượt bước lên thuyền. Con thuyền xuyên qua chiếc đầu lâu khổng lồ phía trước, hướng về phía tây mà phi hành. Cặp song sinh kia kéo nhau ngồi sát một bên sau đó chẳng buồn để ý tới ai. Kim Lăng thấy yên tĩnh thì thầm than nhẹ trong lòng rồi chọn một mình ngồi ở cuối thuyền.

Thuyền xương phi hành hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến địa giới phía tây của Hồng Diệp Cốc.

Núi non bốn phía được phủ kín bởi những đại thụ lá đỏ, từng phiến lá như ánh lửa lay động khiến cả sơn cốc trông tựa như chìm trong biển lửa. Dưới cốc có một dòng suối trong lành róc rách chảy qua, hồng diệp soi bóng thủy lưu tạo lên một cảnh sắc mê người mà không cách nào có thể tả xiết.

Khác hẳn với cảnh âm trầm ảm đạm nơi chủ phong, không trung nơi này lộ ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ mang theo vài phần huyễn hoặc quyến rũ. So với những gì đã thấy trên đường là cột xương trắng, trụ da người thì nơi đây quả thực là một chốn đào nguyên giữa u minh địa giới.

Trong cốc có cấm phi hành chi pháp nên thuyền xương phải hạ xuống, Phương Dung dẫn theo ba người men theo lối nhỏ đi hơn nửa canh giờ mới tới được một tiểu viện xây dựa lưng vào núi.

Đây chính là chỗ cư trú của đệ tử nội cốc.

Trên núi có thác nước đổ ào ào xuống dưới, bốc lên tầng tầng hơi nước như mây khói lượn lờ, càng tăng thêm vài phần tiên khí. Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy ngang sân viện cùng với đó là từng đợt thanh âm róc rách vang vọng không ngớt. Xung quanh cỏ cây hoa lá rực rỡ như gấm vóc, hương thơm dìu dịu thật dễ khiến người ta buông lòng tâm niệm.

Tiểu viện này tên gọi Lạc Hồng và được chia làm ba dãy nhà chính.

Đệ tử sơ kỳ cảnh giới Ngưng Khí cư trú tại dãy nhà thứ nhất, đệ tử trung kỳ thì ở dãy thứ hai còn những kẻ đã đạt tới Ngưng Khí hậu kỳ đều ẩn cư nơi sâu nhất trong viện, ngày thường hiếm khi lộ diện.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.