0 chữ
Chương 3
Chương 3
“Tỉnh rồi sao?”
Nữ tử vận hồng y quay đầu nhìn Kim Lăng một cái, ánh mắt nàng ta lãnh đạm như không vương chút tình cảm nhân gian nào. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt gần như không còn huyết sắc, chỉ có đôi môi đỏ thẫm như máu lúc khẽ mím, tựa như có từng giọt huyết châu nhỏ xuống mặt nước lạnh.
“Gặp được Đồ Huyết Kiều ta cũng xem như là vận may của ngươi. Bằng không, giờ này khắc này, e rằng ngươi đã sớm bị lũ sài hổ xé xác nuốt trọn rồi.”
Một lúc sau, thấy người phía sau vẫn không phản ứng, Đồ Huyết Kiều lại nghiêng đầu nhìn nàng. Chỉ thấy Kim Lăng vẫn ngây dại, ánh mắt trống rỗng, Đồ Huyết Kiều khẽ nhíu mày hỏi:
“Tên ngươi là gì?”
Vừa dứt lời, trong mắt Kim Lăng dần dần khôi phục ánh sáng. Nàng ngẩng đầu, ánh nhìn bình thản đối diện với Đồ Huyết Kiều rồi chậm rãi nói:
“Kim Lăng. Ta tên là Kim Lăng.”
Đồ Huyết Kiều liếc nhìn Kim Lăng lần nữa, khóe môi cong nhẹ:
“Xem ra, cũng không phải đồ ngốc.”
Nói đoạn, Đồ Huyết Kiều thu ánh nhìn và không nói thêm gì, nàng ta tiếp tục chuyên tâm điều khiển hồng lăng lướt giữa tầng không hướng thẳng về U Minh Tông.
Kim Lăng lúc này như một lão nhân bệnh nặng chậm rãi mà cứng nhắc ngồi dậy. Toàn thân màng vẫn nhức nhối không thôi, y phục viện tại rách nát dính đầy bùn đất và lá khô. Mùi máu tanh trộn lẫn với mồ hôi và bụi đất khiến nàng càng thêm thanh tỉnh.
Kim Lăng nhắm mắt trái lại rồi nâng bàn tay phải đầy máu khô lên trước mặt, vô lực lắc nhẹ trước con mắt này thật sự đã mù rồi sao?
Thế nhưng lúc này trong thức hải của nàng lại xuất hiện một điểm sáng mờ nhạt, một tinh quang ảm đạm đó chính là Tinh Hà Đồ đột phá đến “nhất tinh”!
Không cần dùng mắt mà nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hình thế xung quanh trong phạm vi nhỏ. Đúng là trớ trêu thay.
Cảm giác rét buốt len lỏi vào tận xương, Kim Lăng dùng con mắt trái vẫn còn mơ hồ nhìn quanh thì phát hiện mình đang nằm trên một dải lụa đỏ mềm mại, treo lơ lửng giữa tầng không vạn trượng và cũng không rõ đang được đưa đi về đâu.
Đồ Huyết Kiều chợt quay đầu lướt nhìn qua Kim Lăng một lượt. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kim Lăng lúc này thì trong lòng nàng ta không khỏi thầm tán thưởng.
Nhớ lại lúc vừa nhặt được Kim Lăng thì toàn thân nàng đã gãy gập như tàn phế, thương tích dữ tợn đến mức nhìn mà kinh tâm động phách. Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng đã sớm hồn tiêu phách tán từ lâu rồi.
Đồ Huyết Kiều vốn không có ý định cứu người mà chỉ định lo việc của mình. Nhưng ba ngày sau quay lại thì nàng ta phát hiện nữ hài này cư nhiên vẫn còn sống!
Một tia ngoan cường kia khiến Đồ Huyết Kiều động dung, cuối cùng cũng hạ quyết tâm giữ lại tính mạng cho Kim Lăng.
“Thương thế trên người ngươi đã không còn đáng ngại chỉ là mắt phải đã bị sát khí xâm thực, e rằng về sau khó mà nhìn rõ mọi vật.”
Đồ Huyết Kiều liếc nhìn Kim Lăng, giọng điệu lãnh đạm mà nghiêm nghị nói tiếp.
“Ngươi nghe cho rõ, ta biết ngươi đến từ giới khác nhưng nếu đã bước vào Hoàng Tuyền giới thì nên ngoan ngoãn mà sống sót đi. Đồ Huyết Kiều ta sống đến chừng này năm còn chưa từng nghe nói có kẻ nào có thể bình an rời khỏi nơi này đâu!”
Đồ Huyết Kiều dứt lời, âm thanh đó như một chậu nước lạnh giội thẳng vào lòng Kim Lăng.
Kim Lăng khẽ run, cổ họng khô rát như bị đốt cháy khẽ nghẹn ngào nói:
“Đã không thể rời đi, vậy… còn cầu tiên làm gì?”
Kim Lăng thực không ngờ, Hoàng Tuyền giới lại có tu sĩ sinh sống. Nơi đây chẳng giống như lời đồn trong các điển tịch cổ xưa rằng hoang phế, chết chóc chỉ có oán linh lang thang. Trái lại, người đứng trước mặt nàng mang khí tức của một tu giả chân chính, thậm chí còn vượt ngoài lẽ thường.
Đồ Huyết Kiều bật cười, tiếng cười pha lẫn khinh miệt và lãnh đạm:
“Cầu tiên?”
“Người trong Hoàng Tuyền giới bọn ta chẳng ai cầu tiên cả! Ta tu đạo là tà đạo, hỏi là bản tâm, cầu là thành ma!”
Thành ma sao?
Kim Lăng khẽ thở dài. Nghe đến đây lòng nàng cũng dần xác thực phán đoán lúc trước, nơi này không hề có lấy một tia linh khí. Cả thế giới chỉ tràn ngập âm khí dữ tợn và sát ý hỗn loạn.
Tương truyền vạn năm trước, Hoàng Tuyền giới từng là một đại giới phồn thịnh, thiên địa linh khí dồi dào, anh kiệt xuất hiện lớp lớp. Nhưng sau trận Diệt Ma đại chiến thời thượng cổ, âm tà lan tràn không thể khống chế đã khiến nơi này bị các giới phong tỏa, gán danh là giới lưu đày, nếu có ai phạm đại tội bị xóa tên khỏi thế đạo thì sẽ đều bị đày vào đây.
Nơi đây tuy không có linh khí nhưng thiên địa pháp tắc vẫn hoàn chỉnh, âm khí lại không gây tổn hại lớn đến phàm nhân cho nên về bản chất nơi này vẫn là một đại thế giới hoàn chỉnh!
Kim Lăng nhắm mắt lại, trong lòng thầm thì một câu:
“Đã đến đây rồi thì đành an tâm ở lại vậy.”
Nữ tử vận hồng y quay đầu nhìn Kim Lăng một cái, ánh mắt nàng ta lãnh đạm như không vương chút tình cảm nhân gian nào. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt gần như không còn huyết sắc, chỉ có đôi môi đỏ thẫm như máu lúc khẽ mím, tựa như có từng giọt huyết châu nhỏ xuống mặt nước lạnh.
“Gặp được Đồ Huyết Kiều ta cũng xem như là vận may của ngươi. Bằng không, giờ này khắc này, e rằng ngươi đã sớm bị lũ sài hổ xé xác nuốt trọn rồi.”
Một lúc sau, thấy người phía sau vẫn không phản ứng, Đồ Huyết Kiều lại nghiêng đầu nhìn nàng. Chỉ thấy Kim Lăng vẫn ngây dại, ánh mắt trống rỗng, Đồ Huyết Kiều khẽ nhíu mày hỏi:
“Tên ngươi là gì?”
Vừa dứt lời, trong mắt Kim Lăng dần dần khôi phục ánh sáng. Nàng ngẩng đầu, ánh nhìn bình thản đối diện với Đồ Huyết Kiều rồi chậm rãi nói:
Đồ Huyết Kiều liếc nhìn Kim Lăng lần nữa, khóe môi cong nhẹ:
“Xem ra, cũng không phải đồ ngốc.”
Nói đoạn, Đồ Huyết Kiều thu ánh nhìn và không nói thêm gì, nàng ta tiếp tục chuyên tâm điều khiển hồng lăng lướt giữa tầng không hướng thẳng về U Minh Tông.
Kim Lăng lúc này như một lão nhân bệnh nặng chậm rãi mà cứng nhắc ngồi dậy. Toàn thân màng vẫn nhức nhối không thôi, y phục viện tại rách nát dính đầy bùn đất và lá khô. Mùi máu tanh trộn lẫn với mồ hôi và bụi đất khiến nàng càng thêm thanh tỉnh.
Kim Lăng nhắm mắt trái lại rồi nâng bàn tay phải đầy máu khô lên trước mặt, vô lực lắc nhẹ trước con mắt này thật sự đã mù rồi sao?
Thế nhưng lúc này trong thức hải của nàng lại xuất hiện một điểm sáng mờ nhạt, một tinh quang ảm đạm đó chính là Tinh Hà Đồ đột phá đến “nhất tinh”!
Cảm giác rét buốt len lỏi vào tận xương, Kim Lăng dùng con mắt trái vẫn còn mơ hồ nhìn quanh thì phát hiện mình đang nằm trên một dải lụa đỏ mềm mại, treo lơ lửng giữa tầng không vạn trượng và cũng không rõ đang được đưa đi về đâu.
Đồ Huyết Kiều chợt quay đầu lướt nhìn qua Kim Lăng một lượt. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Kim Lăng lúc này thì trong lòng nàng ta không khỏi thầm tán thưởng.
Nhớ lại lúc vừa nhặt được Kim Lăng thì toàn thân nàng đã gãy gập như tàn phế, thương tích dữ tợn đến mức nhìn mà kinh tâm động phách. Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng đã sớm hồn tiêu phách tán từ lâu rồi.
Đồ Huyết Kiều vốn không có ý định cứu người mà chỉ định lo việc của mình. Nhưng ba ngày sau quay lại thì nàng ta phát hiện nữ hài này cư nhiên vẫn còn sống!
“Thương thế trên người ngươi đã không còn đáng ngại chỉ là mắt phải đã bị sát khí xâm thực, e rằng về sau khó mà nhìn rõ mọi vật.”
Đồ Huyết Kiều liếc nhìn Kim Lăng, giọng điệu lãnh đạm mà nghiêm nghị nói tiếp.
“Ngươi nghe cho rõ, ta biết ngươi đến từ giới khác nhưng nếu đã bước vào Hoàng Tuyền giới thì nên ngoan ngoãn mà sống sót đi. Đồ Huyết Kiều ta sống đến chừng này năm còn chưa từng nghe nói có kẻ nào có thể bình an rời khỏi nơi này đâu!”
Đồ Huyết Kiều dứt lời, âm thanh đó như một chậu nước lạnh giội thẳng vào lòng Kim Lăng.
Kim Lăng khẽ run, cổ họng khô rát như bị đốt cháy khẽ nghẹn ngào nói:
“Đã không thể rời đi, vậy… còn cầu tiên làm gì?”
Kim Lăng thực không ngờ, Hoàng Tuyền giới lại có tu sĩ sinh sống. Nơi đây chẳng giống như lời đồn trong các điển tịch cổ xưa rằng hoang phế, chết chóc chỉ có oán linh lang thang. Trái lại, người đứng trước mặt nàng mang khí tức của một tu giả chân chính, thậm chí còn vượt ngoài lẽ thường.
Đồ Huyết Kiều bật cười, tiếng cười pha lẫn khinh miệt và lãnh đạm:
“Cầu tiên?”
“Người trong Hoàng Tuyền giới bọn ta chẳng ai cầu tiên cả! Ta tu đạo là tà đạo, hỏi là bản tâm, cầu là thành ma!”
Thành ma sao?
Kim Lăng khẽ thở dài. Nghe đến đây lòng nàng cũng dần xác thực phán đoán lúc trước, nơi này không hề có lấy một tia linh khí. Cả thế giới chỉ tràn ngập âm khí dữ tợn và sát ý hỗn loạn.
Tương truyền vạn năm trước, Hoàng Tuyền giới từng là một đại giới phồn thịnh, thiên địa linh khí dồi dào, anh kiệt xuất hiện lớp lớp. Nhưng sau trận Diệt Ma đại chiến thời thượng cổ, âm tà lan tràn không thể khống chế đã khiến nơi này bị các giới phong tỏa, gán danh là giới lưu đày, nếu có ai phạm đại tội bị xóa tên khỏi thế đạo thì sẽ đều bị đày vào đây.
Nơi đây tuy không có linh khí nhưng thiên địa pháp tắc vẫn hoàn chỉnh, âm khí lại không gây tổn hại lớn đến phàm nhân cho nên về bản chất nơi này vẫn là một đại thế giới hoàn chỉnh!
Kim Lăng nhắm mắt lại, trong lòng thầm thì một câu:
“Đã đến đây rồi thì đành an tâm ở lại vậy.”
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
