0 chữ
Chương 2
Chương 2
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Mã trưởng lão lên tiếng thúc giục, giọng nói ông ta tuy ôn hòa nhưng ẩn chứa mưu tính lạnh lẽo.
Kim Lăng nheo mắt, môi khẽ nhếch đầy châm biếm:
“Nếu ta không giao ra thì các ngươi định đày ta xuống Hoàng Tuyền giới phải không?”
Mã trưởng lão cười nhẹ, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa nói:
“Ngươi đã hiểu như vậy thì tốt. Nể mặt Lăng Sát nên chúng ta vốn định đối đãi tử tế với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp không chịu giao ra thì chúng ta đành phải dùng đến sưu hồn chi thuật mà thôi. Bí thuật của Thiên Thư Viện, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài!”
Ông ta ngừng lại một chút, rồi cười lạnh nói tiếp:
“Đến khi Lăng Sát trở về, chúng ta chỉ cần nói là ngươi đã bỏ trốn, vả lại hồn đăng của ngươi chưa tắt thì hắn có thể làm được gì chúng ta? Muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá cố chấp mà thôi.”
Kim Lăng ngửa đầu nhìn lên ánh trăng vằng vặc trên cao. Nàng từng nghe nói ánh trăng nơi Hoàng Tuyền giới đỏ như máu, xuyên qua ký ức kiếp trước thì nàng đã sống hơn ba mươi năm, vậy mà chưa từng một lần nào thấy ánh trăng nào nhuốm màu đỏ đậm tĩnh lặng như thế.
Kim Lăng bật cười, tiếng cười thê lương mà tuyệt vọng vang lên như một tiếng tiễn biệt:
“Mã trưởng lão! Nếu ngươi muốn có Tinh Hà Đồ, vậy thì… để kiếp sau đi!”
Dứt lời, Kim Lăng tung người nhảy khỏi vách đá, thân ảnh gầy gò như ngọn lửa lụi tàn giữa đêm đen trông quyết liệt không chút do dự!
Một luồng âm phong từ đáy vực gào lên như dã thú nổi giận, tạt ngang qua xé rách không khí cuốn theo một sợi tóc đen dài, bay theo gió mà tan biến.
Biến cố xảy ra quá nhanh làm cho Mã trưởng lão thất sắc, kinh hãi trợn mắt. Nhưng tất cả đã quá muộn, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Lăng bị âm phong cuốn vào Giới Hà, thân ảnh nhỏ bé tan dần trong sương máu mịt mờ.
Giữa không trung, giọng nói lạnh lùng của Kim Lăng như xuyên qua trời đất, mang theo oán hận đến tận xương tủy:
“Ngày ta trở về, chính là lúc Thiên Thư Viện các ngươi… diệt môn!”
Tiếng nói như lưỡi dao sắc cắt vào tâm khảm, vang vọng trong đêm trăng mãi không tan biến. Mã trưởng lão và Mạc trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đáy lòng cả hai đồng thời dâng lên một cảm giác bất an lạnh buốt.
Ánh trăng kia, tựa như đôi mắt sắc lạnh của Lăng Sát năm nào… khiến người không rét mà run.
Hoàng Tuyền giới.
Một vùng thiên địa tối đen hỗn loạn, hắc ám cuồn cuộn như nuốt chửng cả không gian. Kim Lăng cảm thấy thân thể mình như bị vạn con kiến độc gặm cắn từng tấc da thịt, đau đớn đến tê dại đến mức như linh hồn cũng đã mất đi cảm giác. Tay chân nàng lúc này mềm nhũn không thể động đậy dù chỉ một chút.
Mắt phải như bị lưỡi dao cắt xé, một cảm giác bỏng rát khó tả đang không ngừng truyền đến não bộ. Mắt trái lại nặng nề đến mức không sao mở ra nổi. Trong đầu ong ong vang dội như có vô số ruồi nhặng chui vào não như thể muốn làm cho người ta phát điên.
Lạnh quá…
Khí tức bốn phía âm lãnh thấu xương lẩn khuất trong đó là thứ cảm xúc điên cuồng, tàn bạo, hỗn loạn không thể kiểm soát. Trong mơ hồ, Kim Lăng còn nghe thấy tiếng quạ đen rít lên xé lòng, tiếng trẻ con nức nở khóc than từng hồi, quấn riết lấy thần trí.
Rốt cuộc… đây là nơi quỷ quái gì?
A… quá xúc động rồi!
Cư nhiên mình lại dám liều mạng nhảy xuống như vậy…
Nhưng… vẫn còn sống là tốt rồi.
Dù thân thể đau đến chết lặng, dù chỉ còn thoi thóp một hơi thở mong manh, nàng cũng phải cắn răng sống tiếp!
“Tỉnh lại đi…”
Một thanh âm mơ hồ vang lên như vọng về từ chân trời xa xăm nhưng lại ẩn chứa một thứ ma lực khó cưỡng…
Đầu nặng trĩu, thần trí mịt mờ như bị kéo vào hư không vô tận. Kim Lăng cảm giác mình đang lơ lửng giữa tầng mây, thân thể bồng bềnh như bị tách rời khỏi thế gian.
Đau đớn làm nàng hôn mê rồi lại chính nỗi đau ấy kéo nàng tỉnh lại. Không biết bao lâu đã trôi qua, cuối cùng Kim Lăng cũng khẽ mở hai mắt, ánh nhìn mơ hồ không tiêu cự. Trước mắt nàng là một vệt đỏ sậm, lờ mờ như bóng dáng một nữ nhân.
Từng làn sương xám mang theo sắc u linh bay lướt qua mặt, lạnh buốt như lưỡi dao băng cắt qua cổ khiến toàn thân Kim Lăng rùng mình.
Lạnh quá…
Kim Lăng nheo mắt, môi khẽ nhếch đầy châm biếm:
“Nếu ta không giao ra thì các ngươi định đày ta xuống Hoàng Tuyền giới phải không?”
Mã trưởng lão cười nhẹ, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa nói:
“Ngươi đã hiểu như vậy thì tốt. Nể mặt Lăng Sát nên chúng ta vốn định đối đãi tử tế với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp không chịu giao ra thì chúng ta đành phải dùng đến sưu hồn chi thuật mà thôi. Bí thuật của Thiên Thư Viện, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài!”
Ông ta ngừng lại một chút, rồi cười lạnh nói tiếp:
“Đến khi Lăng Sát trở về, chúng ta chỉ cần nói là ngươi đã bỏ trốn, vả lại hồn đăng của ngươi chưa tắt thì hắn có thể làm được gì chúng ta? Muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá cố chấp mà thôi.”
Kim Lăng bật cười, tiếng cười thê lương mà tuyệt vọng vang lên như một tiếng tiễn biệt:
“Mã trưởng lão! Nếu ngươi muốn có Tinh Hà Đồ, vậy thì… để kiếp sau đi!”
Dứt lời, Kim Lăng tung người nhảy khỏi vách đá, thân ảnh gầy gò như ngọn lửa lụi tàn giữa đêm đen trông quyết liệt không chút do dự!
Một luồng âm phong từ đáy vực gào lên như dã thú nổi giận, tạt ngang qua xé rách không khí cuốn theo một sợi tóc đen dài, bay theo gió mà tan biến.
Biến cố xảy ra quá nhanh làm cho Mã trưởng lão thất sắc, kinh hãi trợn mắt. Nhưng tất cả đã quá muộn, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Lăng bị âm phong cuốn vào Giới Hà, thân ảnh nhỏ bé tan dần trong sương máu mịt mờ.
“Ngày ta trở về, chính là lúc Thiên Thư Viện các ngươi… diệt môn!”
Tiếng nói như lưỡi dao sắc cắt vào tâm khảm, vang vọng trong đêm trăng mãi không tan biến. Mã trưởng lão và Mạc trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đáy lòng cả hai đồng thời dâng lên một cảm giác bất an lạnh buốt.
Ánh trăng kia, tựa như đôi mắt sắc lạnh của Lăng Sát năm nào… khiến người không rét mà run.
Hoàng Tuyền giới.
Một vùng thiên địa tối đen hỗn loạn, hắc ám cuồn cuộn như nuốt chửng cả không gian. Kim Lăng cảm thấy thân thể mình như bị vạn con kiến độc gặm cắn từng tấc da thịt, đau đớn đến tê dại đến mức như linh hồn cũng đã mất đi cảm giác. Tay chân nàng lúc này mềm nhũn không thể động đậy dù chỉ một chút.
Lạnh quá…
Khí tức bốn phía âm lãnh thấu xương lẩn khuất trong đó là thứ cảm xúc điên cuồng, tàn bạo, hỗn loạn không thể kiểm soát. Trong mơ hồ, Kim Lăng còn nghe thấy tiếng quạ đen rít lên xé lòng, tiếng trẻ con nức nở khóc than từng hồi, quấn riết lấy thần trí.
Rốt cuộc… đây là nơi quỷ quái gì?
A… quá xúc động rồi!
Cư nhiên mình lại dám liều mạng nhảy xuống như vậy…
Nhưng… vẫn còn sống là tốt rồi.
Dù thân thể đau đến chết lặng, dù chỉ còn thoi thóp một hơi thở mong manh, nàng cũng phải cắn răng sống tiếp!
“Tỉnh lại đi…”
Một thanh âm mơ hồ vang lên như vọng về từ chân trời xa xăm nhưng lại ẩn chứa một thứ ma lực khó cưỡng…
Đầu nặng trĩu, thần trí mịt mờ như bị kéo vào hư không vô tận. Kim Lăng cảm giác mình đang lơ lửng giữa tầng mây, thân thể bồng bềnh như bị tách rời khỏi thế gian.
Đau đớn làm nàng hôn mê rồi lại chính nỗi đau ấy kéo nàng tỉnh lại. Không biết bao lâu đã trôi qua, cuối cùng Kim Lăng cũng khẽ mở hai mắt, ánh nhìn mơ hồ không tiêu cự. Trước mắt nàng là một vệt đỏ sậm, lờ mờ như bóng dáng một nữ nhân.
Từng làn sương xám mang theo sắc u linh bay lướt qua mặt, lạnh buốt như lưỡi dao băng cắt qua cổ khiến toàn thân Kim Lăng rùng mình.
Lạnh quá…
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
