TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Đêm khuya, tại đoạn nhai hoang vu.

Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, gió đêm gào thét từng cơn như rít lên từng tiếng oán hận ngàn năm chưa dứt.

Dưới vách đá sâu hun hút không thấy đáy, huyết khí mịt mù như sương mờ quấn lấy, âm phong rét buốt như lưỡi dao vô hình quét qua lưng thiếu nữ. Từng âm thanh “phốc phốc” vang lên, y phục mỏng manh rách toạc từng mảnh, máu tươi nhuộm đỏ cả tấm lưng trắng ngần, từng giọt nhỏ xuống vực sâu như huyết châu rơi rụng.

Nàng không còn đường lui nữa!

Năm ấy, Kim Lăng mới mười ba tuổi, mặc trên người bộ thanh y đơn bạc, đôi mày thanh tú mà sắc sảo, khí thế như kiếm rút khỏi vỏ – băng lạnh mà kiêu hùng. Nàng đứng đối diện hai kẻ trước mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, giọng nói vang lên sắc lạnh:

“Không ngờ đến cả Thiên Thư Viện danh xưng chính đạo đệ nhất mà cũng có ngày giở trò bỉ ổi như thế!”

Lão giả áo đen phía trước giận dữ, ánh mắt ông ta như lưỡi đao xé gió, linh khí trên đầu ngón tay ngưng tụ, tùy thời có thể tung một kích trí mạng.

“Ít lời vô nghĩa! Giao ra công pháp ngươi đã trộm ra đây thì bản trưởng lão có thể mở cho ngươi một con đường sống. Bằng không, dù Lăng Sát có trở về cũng sẽ không cứu nổi ngươi!”

Kim Lăng cười lạnh, mắt phượng ánh lên hàn quang:

“Ta trộm?”

Nàng đọc rõ từng chữ như dao khắc lên vách đá:

“Chẳng lẽ không phải do các ngươi giở trò cưỡng đoạt không được lên muốn vu oan hãm hại ta sao?”

Lão giả quát lớn:

“Ngươi ngậm máu phun người! Bao năm qua, Thiên Thư Viện đối đãi với ngươi không bạc! Dẫn ngươi nhập đạo, truyền dạy thuật phù trận thế mà ngươi lại dám trộm đi bí thuật trong viện, thật là nghịch đồ không thể dung tha!”

Kim Lăng nghe xong, đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười sắc bén như xé rách màn đêm:

“Đãi ta không bạc?”

“Từ ngày phụ thân ta mất tích, các ngươi có từng cho ta một ngày yên ổn sao? Nói là dạy ta phù trận chi thuật, thực chất là bắt ta quét dọn chế phù viện mỗi ngày, đêm đêm canh gác Trận Linh Các, đó là dạy sao?”

Nàng cười khinh miệt, ánh mắt bắn ra từng tia châm biếm:

“Nhưng mà Mạc trưởng lão, cháu gái ngoan của ngươi cuối cùng vẫn bại dưới tay ta. Đây không phải điều đáng cười lắm sao?”

Sắc mặt Mạc trưởng lão đỏ bừng, phẫn nộ và hổ thẹn đan xen khiến lửa giận cử ông ta bốc lên tận đỉnh đầu. Hắn vừa giơ tay định một chưởng đánh chết Kim Lăng thì bên cạnh Mã trưởng lão vội vàng đưa tay ngăn lại:

“Tuyệt đối không được manh động!”

Ông ta giữ chặt lấy cánh tay Mạc trưởng lão, nghiêm giọng nói:

“Tuyệt đối không thể lấy đi tính mạng của nàng ta. Lăng Sát hung danh lẫy lừng lại cực kỳ bảo vệ người thân, nếu con gái hắn chết trong tay chúng ta, chỉ e Thiên Thư Viện sẽ rước họa diệt môn!”

Mạc trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hậm hực thu tay rồi lùi sang một bên. Trong mắt hắn lóe lên tia cố kỵ – Lăng Sát, năm xưa vừa tròn trăm tuổi đã kết đan thành công, gia nhập Thiên Thư Viện chuyên tu sát trận, chỉ cần phất tay là có thể tiêu diệt mấy tu sĩ cùng cấp. Nếu thực sự đối đầu, e rằng chính hắn cũng không phải đối thủ.

Mã trưởng lão bước lên phía trước, vẻ mặt hòa nhã ôn tồn nhìn Kim Lăng nói:

“Ngươi và phụ thân ngươi đều là đệ tử của Thiên Thư Viện nên có chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nếu ngươi chịu giao trả lại công pháp đã trộm đi thì ta có thể thay mặt viện trưởng làm chủ, bỏ qua chuyện lần này. Không những thế còn cho phép ngươi tiến vào nội viện tu hành. Thế nào? Với tư chất của ngươi cộng thêm tài nguyên trong viện, sau này chưa biết chừng ngươi còn có thể vượt qua cả phụ thân ngươi – Lăng Sát.”

Kim Lăng cụp mắt ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Kỳ thực, nàng đã nhìn thấu rõ tâm địa của bọn họ, cứng rắn không được thì chuyển sang dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng.

Nhưng công pháp kia, dù thế nào nàng cũng không thể giao ra!

Thiên Thư Viện lấy thuật phù trận làm đạo tu hành, đệ tử trước mười tuổi không được tu luyện công pháp mà phải chuyên tâm rèn luyện thần thức. Mà thần thức chính là cội nguồn điều khiển phù trận.

Thuật thần thức của nàng không phải học từ Thiên Thư Viện mà do mẫu thân truyền lại, sau đó được phụ thân nàng – Lăng Sát tự mình chỉnh sửa, tinh luyện. So với thần thức thuật trong viện thì nó còn cao minh hơn vài bậc.

Chuyện này lộ ra là do lần trước thí luyện, Kim Lăng đã đánh bại cháu gái Mạc trưởng lão để giành được tư cách tiến vào nội viện. Ai ngờ, một phen bộc lộ phong mang lại khiến bản thân rơi vào hiểm họa thế này.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.