TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Thích Huyên Nhi

Nữ tử vừa xuất hiện, không ai khác chính là người vừa rồi bị khinh nhục trong rừng.

Thế nhưng lúc này, kẻ từng làm nhục nàng ta lại đã thành một lão già khô quắt, cả người teo tóp cùng khí tức tiêu tán và hiện tại đã hôn mê bất tỉnh nằm rũ bên gốc cây, hiển nhiên đã bị hút sạch tu vi.

“Ngươi… ngươi… ngươi làm gì sư huynh ta… Hắn… hắn…”

Nam tử còn chưa kịp nói tròn câu thì sợ hãi thanh âm đã run rẩy, khí thế kiêu ngạo vừa nãy cũng lập tức tan thành mây khói.

“Ngươi nói sư huynh ngươi à?”

Nữ tử cười khanh khách, phất tay áo phủi nhẹ vết bụi trên vai, đôi mắt đào hoa liếc sang với vẻ phong tình:

“Còn sống đấy chứ. Nô gia nương tay lưu cho hắn một hơi, chờ đến khi hắn tu luyện vượt qua Ngưng Khí tầng sáu mà vẫn mãi chẳng thể đột phá… thì nô gia vẫn sẽ chờ hắn ở đây.”

Nam tử nghe vậy, trong lòng lập tức lạnh như tro tàn. Sư huynh hắn có tu vi Ngưng Khí tầng sáu còn bị nữ nhân này hút khô đến không ra hình người, bản thân hắn mới chỉ tầng bốn thì chẳng lẽ lại tự chui đầu vào rọ?

Hắn vội cười nịnh, cúi người nhún nhường: “Cô nãi nãi đại nhân xin bớt giận, là tiểu nhân lỗ mãng! Sư huynh có phúc phận được cùng cô nãi nãi vui vẻ một trận, đó là vinh hạnh của hắn! Tiểu nhân không dám mơ tưởng, tiểu nhân lập tức cút, lập tức cút!”

Nói xong hắn ta vội quay đầu bỏ chạy. Lần này đến Hồng Diệp Cốc thật là gặp vận đen, không chỉ mất luôn một thanh phi kiếm mà đến cả sư huynh cũng bị phế sạch tu vi.

Trong lòng hắn oán hận vô cùng: Từ khi nào đàn bà của Hồng Diệp Cốc lại lợi hại như thế?

Mà vì cớ gì mấy lần trước sư huynh luôn dễ dàng ra tay, lần này lại gặp phải yêu nữ khó chơi đến vậy?

Ngay lúc hắn sắp vượt khỏi rặng cây, một giọng cười lạnh vang lên sau lưng:

“Muốn chạy? Đâu dễ vậy!”

Ánh mắt nữ tử chuyển lạnh, hồng lăng bên hông như linh xà vọt ra và chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy nam tử đang tháo chạy, trói thành một cái “bánh chưng đỏ thẫm” lăn lông lốc dưới đất.

Dẫm lêи đỉиɦ hồng lăng, nữ tử xoay người nhìn về phía Kim Lăng, ánh mắt quyến rũ mà sắc sảo: “Mới nhập môn?”

Kim Lăng khẽ gật đầu. Ánh mắt nàng chăm chú dừng lại trên sợi hồng lăng kia... ngày ấy, chính sợi hồng lăng này đã quấn lấy nàng, đưa nàng trở về U Minh Tông.

Khí thế quanh thân nữ tử lúc này như núi đè biển lấp, uy áp mơ hồ khiến người nghẹt thở rõ ràng là khí thế thuộc về tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Dù nàng ta có che giấu tu vi khéo thế nào thì thần thức và uy áp vẫn không thể giấu nổi khỏi ánh mắt Kim Lăng.

“Xin hỏi đại danh của sư tỷ, Kim Lăng cảm tạ ân cứu giúp hôm nay.”

Dù bề ngoài nữ tử kia ăn mặc diêm dúa, Kim Lăng vẫn lễ độ đáp lời, nàng hiểu rõ: Thân phận có thể ẩn nhưng thần thức không thể giấu.

Nàng chưa kịp nói hết suy nghĩ thì nghe đối phương bật cười nói:

“Ta mà là sư tỷ của ngươi?”

Giọng nói chuyển lạnh trong nháy mắt, uy áp Trúc Cơ kỳ ép xuống như sóng lớn cuộn trào:

“Nghe cho rõ, ta tên Thích Huyên Nhi và là sư thúc của ngươi!”

Kim Lăng thu lại nụ cười, lập tức chắp tay hành lễ:

“Kim Lăng tham kiến Thích sư thúc.”

“Ngươi vì sao không hỏi ta ở chỗ này làm gì?”

Thích Huyên Nhi khẽ hờn dỗi, giọng nói mềm mại lại mang theo một tia lả lơi, mị lực ẩn hiện như sương khói. Lời vừa cất lên, mị công đã âm thầm vận chuyển.

Kim Lăng chỉ thấy tâm thần khẽ chấn động rồi mặt không tự chủ được mà đỏ lên, nóng bừng cả tai. Nàng nghiến răng mắng thầm trong bụng: Sư thúc này rốt cuộc là đang thi triển loại yêu thuật gì? Ta đâu phải nam nhân, sao còn bị ảnh hưởng?

Nhưng vừa ngẩng đầu, Kim Lăng đã thấy nửa phần xiêm y trước ngực Thích Huyên Nhi vẫn chưa được chỉnh lại, nửa bầu ngực trắng ngần lộ rõ, theo từng cử động của nàng ta mà khẽ rung nhẹ… Kim Lăng chỉ cảm thấy hai mắt như bị thiêu đốt, hận không thể tự tay móc ra cho rồi!

Kim Lăng cắn răng nắm chặt tay áo, gắng gượng nén xuống ánh đỏ nơi gò má:

“Chuyện của sư thúc tất nhiên có đạo lý của sư thúc. Tiểu nữ mới nhập môn, thân phận hèn mọn, làm sao dám tùy tiện dò hỏi việc riêng của sư thúc.”

Thích Huyên Nhi khẽ “ồ” một tiếng rồi lộ ra nụ cười hài lòng, nàng ta thu lại mị công, đồng thời kéo lại y phục cho chỉnh tề. Nàng ta tiến đến gần sát Kim Lăng, đầu ngón tay thon dài chỉ nhẹ vào chóp mũi đối phương, giọng ngọt như tơ lụa:

“Cũng xem như có chút định lực.”

Sau đó ánh mắt nàng ta lập tức lạnh xuống, lời nói trở nên nghiêm nghị:

“Bọn nam nhân thúi của Hợp Hoan Phong chuyên môn thích lừa gạt những tiểu sư muội mới nhập môn như ngươi. Chỗ này là nơi chúng thường xuyên rình rập, phục kích tỷ muội của Hồng Diệp Cốc. Ta hôm nay đến đây cũng là để dạy dỗ lại bọn chúng một phen. Hôm nay ngươi coi như giúp ta kéo chân được một tên nên cũng xem như đã lập công.”

Dứt lời, Thích Huyên Nhi ném cho Kim Lăng một túi trữ vật:

“Cái này cho ngươi. Mang về mà tu luyện cho tốt. Trước khi có năng lực bảo mệnh, chớ có lộn xộn đi lung tung trong Hồng Diệp Cốc!”

Toàn thân Thích Huyên Nhi tỏa ra một mùi thơm mê hoặc, ngọt đến mức khiến người ta tâm trí rối loạn. Thứ hương khí kia còn hơn cả thiên hương linh dược và có thể khiến người say mê chỉ trong nháy mắt.

Kim Lăng phải cố gắng lắm mới không hôn mê tại chỗ vì bị mùi hương áp đảo.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.