0 chữ
Chương 16
Chương 16
Nóng… quá!
Kim Lăng cắn chặt răng, nàng biết rõ mùi hương tỏa ra từ cơ thể Thích Huyên Nhi đang dần phát tác trong cơ thể mình, dược tính trong người cũng bắt đầu bùng lên. Kim Lăng chẳng còn tâm trí đâu mà kiểm tra túi trữ vật trong tay có gì mà chỉ biết cắm đầu chạy khỏi Hồng Diệp Cốc.
Dọc đường đi, hơi thở nàng càng rối loạn, sắc mặt ửng đỏ cùng bước chân gấp gáp như thể sắp bị đốt cháy. Vừa trông thấy một khe suối giữa rừng sâu, Kim Lăng không chút do dự nhảy xuống.
Nước suối lạnh buốt thấm vào tận xương khiến cơ thể như được dập tắt lửa nóng thiêu đốt, cả người Kim Lăng cảm giác thoáng chốc dễ chịu đến vô cùng.
Cùng lúc ấy bên trong tầng sâu nhất của Hồng Diệp Cốc, Thích Huyên Nhi chậm rãi bước vào một tòa cung điện ẩn giữa trời mây. Trong tay nàng là một nam tử vừa bị bắt sống, bị điểm huyệt phong ngôn và bị trói toàn thân như bánh chưng.
Không thể nhúc nhích nên hắn ta chỉ có thể trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng hốt.Thích Huyên Nhi hờ hững ném hắn ta đến trước mặt một thiếu nữ tuổi đôi mươi. Thiếu nữ ấy lúc này đang múa, thân hình nàng ta uyển chuyển như cành liễu lay động trước gió, từng động tác đều mang theo vài phần quyến rũ tự nhiên.
Trên người nàng ta tỏa ra hương thơm lành lạnh, hóa thành tầng sương trắng nhàn nhạt quẩn quanh bốn phía khiến thân ảnh như đang lướt giữa tầng mây tiên khí lượn lờ, mờ ảo thoát tục.
“Hử? Tiểu sư muội cũng bắt chước đám nam nhân kia, mặc bạch y làm ra vẻ thanh tu? Chẳng lẽ muội có ý định lên Hợp Hoan Phong tu luyện?”
Thích Huyên Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh miệt. Nàng giơ chân đá mạnh khiến nam tử nọ lăn đến dưới chân thiếu nữ kia. Lãnh Thanh Thu dừng lại vũ bộ, gương mặt trẻ trung chẳng hiện chút biểu cảm. Thế nhưng dung nhan nàng ta vẫn toát lên vẻ thanh lãnh đầy mê hoặc như đóa bạch liên nở giữa bùn lầy mà chẳng vướng chút trần tục khiến người nhìn không khỏi sinh tâm lăng nhục.
Gã nam nhân bị vứt dưới chân Lãnh Thanh Thu, ngước mắt nhìn nàng ta đến ngây dại, nước miếng cũng không ngừng tràn ra khóe môi.
“Sư tỷ nói vậy… là có ý gì?”
Giọng Lãnh Thanh Thu lạnh băng, ánh mắt không chút cảm tình nhìn thẳng về phía Thích Huyên Nhi, từng chữ từng lời nói ra đều lạnh lẽo như băng.
Thích Huyên Nhi bước đến từng bước thong dong, tà váy lay động làm nổi bật đôi chân ngọc ngà ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, giọng nói dịu dàng như có như không:
“Không có gì. Trước khi bế quan sư phụ dặn ta phải chăm sóc muội nhiều hơn. Tuy muội mang Thuần Âm chi thể nên việc tu luyện Mị Vũ Thiên Hương quả thực tiến cảnh thần tốc… Nhưng hôm nay ta lại trông thấy một ngoại môn đệ tử nhập cốc cùng ngày với muội, thế mà cũng đã đột phá đến Ngưng Khí tầng một. Nhìn lại thì hình như tiểu sư muội tu hành cũng chẳng nhanh hơn người khác là bao đâu nhỉ.”
Thích Huyên Nhi nói xong thì che miệng cười khẽ, đuôi mắt cong cong như ẩn giấu vài phần giễu cợt:
“Muội cũng biết, công pháp chúng ta tu luyện là thải dương bổ âm. Sư tỷ ta đây lòng dạ mềm yếu, thấy muội khổ luyện vất vả nên đích thân chọn cho muội một nam nhân để thể nghiệm đôi chút lạc thú thải dương bổ âm. Tiểu sư muội à, chớ nên khước từ đấy nhé!”
Lãnh Thanh Thu cụp mắt liếc qua gã nam nhân đang nằm sóng soài dưới đất, ánh mắt hững hờ, cất giọng nói lạnh tanh:
“Quá xấu.”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi mà không thèm liếc nhìn lại lấy một lần.
“Thuần Âm chi thể thì ghê gớm lắm sao chứ! Hừ!”
Thích Huyên Nhi nghiến răng, ánh mắt đầy ghen ghét nhìn bóng lưng Lãnh Thanh Thu đang khuất dần.
Từ ngày Lãnh Thanh Thu bước chân vào cốc thì sư phụ đã đem hết thảy tài nguyên dồn hết lên người nàng ta, ngay cả đại sư huynh cũng đối đãi với Lãnh Thanh Thu như vật quý.
Dựa vào đâu chứ!
Thích Huyên Nhi hừ lạnh một tiếng rồi xách theo gã nam tử kia quay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi:
“Nàng là ai?”
Thích Huyên Nhi khựng lại, nàng biết ngay Lãnh Thanh Thu đang nhắc đến Kim Lăng. Nàng vốn cho rằng tiểu sư muội luôn cao ngạo, lạnh lùng sẽ chẳng mảy may để tâm đến bất kỳ ai, nhưng không ngờ hôm nay Lãnh Thanh Thu lại chủ động hỏi.
“Muội muốn biết sao?”
Thích Huyên Nhi quay đầu lại, nhếch môi trêu chọc:
“Vậy ta lại càng không nói cho muội!”
Dứt lời, Thích Huyên Nhi chu môi làm mặt quỷ cười khúc khích rồi xoay người rời đi, chỉ để lại một chuỗi âm thanh mị hoặc vang vọng giữa hành lang cổ điện.
Kim Lăng cắn chặt răng, nàng biết rõ mùi hương tỏa ra từ cơ thể Thích Huyên Nhi đang dần phát tác trong cơ thể mình, dược tính trong người cũng bắt đầu bùng lên. Kim Lăng chẳng còn tâm trí đâu mà kiểm tra túi trữ vật trong tay có gì mà chỉ biết cắm đầu chạy khỏi Hồng Diệp Cốc.
Dọc đường đi, hơi thở nàng càng rối loạn, sắc mặt ửng đỏ cùng bước chân gấp gáp như thể sắp bị đốt cháy. Vừa trông thấy một khe suối giữa rừng sâu, Kim Lăng không chút do dự nhảy xuống.
Nước suối lạnh buốt thấm vào tận xương khiến cơ thể như được dập tắt lửa nóng thiêu đốt, cả người Kim Lăng cảm giác thoáng chốc dễ chịu đến vô cùng.
Cùng lúc ấy bên trong tầng sâu nhất của Hồng Diệp Cốc, Thích Huyên Nhi chậm rãi bước vào một tòa cung điện ẩn giữa trời mây. Trong tay nàng là một nam tử vừa bị bắt sống, bị điểm huyệt phong ngôn và bị trói toàn thân như bánh chưng.
Trên người nàng ta tỏa ra hương thơm lành lạnh, hóa thành tầng sương trắng nhàn nhạt quẩn quanh bốn phía khiến thân ảnh như đang lướt giữa tầng mây tiên khí lượn lờ, mờ ảo thoát tục.
“Hử? Tiểu sư muội cũng bắt chước đám nam nhân kia, mặc bạch y làm ra vẻ thanh tu? Chẳng lẽ muội có ý định lên Hợp Hoan Phong tu luyện?”
Thích Huyên Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh miệt. Nàng giơ chân đá mạnh khiến nam tử nọ lăn đến dưới chân thiếu nữ kia. Lãnh Thanh Thu dừng lại vũ bộ, gương mặt trẻ trung chẳng hiện chút biểu cảm. Thế nhưng dung nhan nàng ta vẫn toát lên vẻ thanh lãnh đầy mê hoặc như đóa bạch liên nở giữa bùn lầy mà chẳng vướng chút trần tục khiến người nhìn không khỏi sinh tâm lăng nhục.
“Sư tỷ nói vậy… là có ý gì?”
Giọng Lãnh Thanh Thu lạnh băng, ánh mắt không chút cảm tình nhìn thẳng về phía Thích Huyên Nhi, từng chữ từng lời nói ra đều lạnh lẽo như băng.
Thích Huyên Nhi bước đến từng bước thong dong, tà váy lay động làm nổi bật đôi chân ngọc ngà ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, giọng nói dịu dàng như có như không:
“Không có gì. Trước khi bế quan sư phụ dặn ta phải chăm sóc muội nhiều hơn. Tuy muội mang Thuần Âm chi thể nên việc tu luyện Mị Vũ Thiên Hương quả thực tiến cảnh thần tốc… Nhưng hôm nay ta lại trông thấy một ngoại môn đệ tử nhập cốc cùng ngày với muội, thế mà cũng đã đột phá đến Ngưng Khí tầng một. Nhìn lại thì hình như tiểu sư muội tu hành cũng chẳng nhanh hơn người khác là bao đâu nhỉ.”
“Muội cũng biết, công pháp chúng ta tu luyện là thải dương bổ âm. Sư tỷ ta đây lòng dạ mềm yếu, thấy muội khổ luyện vất vả nên đích thân chọn cho muội một nam nhân để thể nghiệm đôi chút lạc thú thải dương bổ âm. Tiểu sư muội à, chớ nên khước từ đấy nhé!”
Lãnh Thanh Thu cụp mắt liếc qua gã nam nhân đang nằm sóng soài dưới đất, ánh mắt hững hờ, cất giọng nói lạnh tanh:
“Quá xấu.”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi mà không thèm liếc nhìn lại lấy một lần.
“Thuần Âm chi thể thì ghê gớm lắm sao chứ! Hừ!”
Thích Huyên Nhi nghiến răng, ánh mắt đầy ghen ghét nhìn bóng lưng Lãnh Thanh Thu đang khuất dần.
Từ ngày Lãnh Thanh Thu bước chân vào cốc thì sư phụ đã đem hết thảy tài nguyên dồn hết lên người nàng ta, ngay cả đại sư huynh cũng đối đãi với Lãnh Thanh Thu như vật quý.
Dựa vào đâu chứ!
Thích Huyên Nhi hừ lạnh một tiếng rồi xách theo gã nam tử kia quay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi:
“Nàng là ai?”
Thích Huyên Nhi khựng lại, nàng biết ngay Lãnh Thanh Thu đang nhắc đến Kim Lăng. Nàng vốn cho rằng tiểu sư muội luôn cao ngạo, lạnh lùng sẽ chẳng mảy may để tâm đến bất kỳ ai, nhưng không ngờ hôm nay Lãnh Thanh Thu lại chủ động hỏi.
“Muội muốn biết sao?”
Thích Huyên Nhi quay đầu lại, nhếch môi trêu chọc:
“Vậy ta lại càng không nói cho muội!”
Dứt lời, Thích Huyên Nhi chu môi làm mặt quỷ cười khúc khích rồi xoay người rời đi, chỉ để lại một chuỗi âm thanh mị hoặc vang vọng giữa hành lang cổ điện.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
