0 chữ
Chương 14
Chương 14: Gặp Nạn Ở Cửa Cốc
Từ phía sâu trong rừng vang lên những tiếng thở dốc dồn dập, âm thanh nặng nề đến mức khiến người nghe thôi mà cũng phải đỏ mặt tía tai.
Xen lẫn trong đó là tiếng nữ tử nức nở nghẹn ngào, nghe đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Kim Lăng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng. Đệ tử Hợp Hoan Phong… lại dám ngang nhiên khinh nhục người của Hồng Diệp Cốc ngay trong rừng ngoại môn?
Thật là tội không thể dung tha!
“Cứ thế mà câm luôn sao? Ngươi là người câm à? Ồ? Chẳng lẽ là nửa người mù?”
Nam tử áo trắng vừa tiến sát lại gần cười khẩy, lúc này hắn ta mới phát hiện mắt phải của Kim Lăng âm u không chút thần sắc, nhất thời lộ vẻ khinh thường.
Bị một kẻ thô tục đánh giá như món hàng rồi lại còn lộ vẻ ghét bỏ… Nếu đến nước này còn có thể nhịn, vậy thì trên đời còn chuyện gì không thể nhẫn?
Ánh mắt Kim Lăng lạnh băng lướt qua yết hầu của nam tử, môi khẽ cong lên:
“Sư huynh muốn ta theo ngươi? Nhưng ta còn chưa nhìn rõ tướng mạo sư huynh ra sao… Không bằng sư huynh đến gần thêm chút, để ta xem cho rõ hơn được không?”
Giọng nói nàng lạnh lẽo như gió đông lùa qua xương sống. Nam tử vốn đang ngập chìm trong tà niệm, nghe xong bất giác thấy tim phổi thít chặt.
Nhưng hắn nhanh chóng tự trấn an bản thân mình, hắn ta tự tin tu vi Ngưng Khí tầng bốn của hắn tuyệt đối có thể áp chế một tiểu nha đầu Ngưng Khí tầng một như nàng.
Hắn nhếch môi, nụ cười da^ʍ tà hiện rõ rồi từng bước từng bước đi về phía Kim Lăng. Chỉ đến khi hắn đến sát, mới nhìn rõ dung mạo Kim Lăng - một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc, đường nét lạnh lùng mà kiêu ngạo, cả người toát lên khí tức sắc bén như thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ.
Rõ ràng là một tiểu nha đầu tính tình cay nghiệt, nếu bắt được thì nhất định là một mùi vị mới mẻ khó quên…
“Hắc hắc, tới nào, tới nào. Để ca ca cho ngươi nhìn kỹ một chút! Ca ca chính là đệ nhất mỹ nam tử của Hợp Hoan Phong đấy, theo ca ca đảm bảo ngươi sẽ vui vẻ đến quên cả việc tu luyện!”
Nhưng lời còn chưa dứt thì nụ cười trên môi Kim Lăng chợt chuyển thành tà khí và đáy mắt lóe lên ánh sát ý lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió sắc bén đột nhiên vang lên bên tai nam tử.
Cảm giác bất an từ sống lưng bốc lên, hắn chỉ kịp nghiêng đầu tránh né theo bản năng rồi một đạo ngân quang lướt sát qua cổ hắn nhanh như chớp. Tuy chưa trúng vào động mạch nhưng vẫn xé rách một mảng da thịt, máu tươi lập tức tuôn ra đỏ lòm.
Cơn đau nhói ập đến khiến toàn thân hắn ta dựng cả lông tóc, hoảng hốt nhảy lui ba trượng, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi… hắn ta chỉ thấy một tia ngân quang lướt qua nhưng hoàn toàn không rõ thứ gì đã tấn công!
Quá tà môn!
Kim Lăng khẽ để tay phải ra sau lưng rồi lặng lẽ xoay chuyển Hàng Ma Xử giấu trong tay áo. Trên cây xử này, phụ thân nàng từng tự tay khắc vào hai đạo phù văn là Phá Huyết và Phong Trì. Nếu là ngày trước, chỉ cần Hàng Ma Xử xẹt qua một vết nhỏ trên da thôi, đối phương cũng lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Giờ đây, để bảo vệ Kim Lăng bình an vượt qua Giới Hà nên linh lực trên Hàng Ma Xử gần như đã tiêu tán sạch sẽ, thoạt nhìn chẳng khác gì một thanh đao bình thường.
Thế nhưng Kim Lăng biết rõ những phù văn kia vẫn còn hữu dụng. Một khi bị thương thì miệng vết thương sẽ khó lòng khép lại, máu tuôn không dứt và rất khó cứu chữa.
Nam tử sờ tay lên cổ, nhìn thấy cả bàn tay dính đầy máu tươi thì hắn ta lập tức nổi giận gầm lên. Trong cơn thịnh nộ, hắn tế ra một thanh phi kiếm đỏ sẫm rồi vung tay chém thẳng về phía Kim Lăng!
Nhưng Kim Lăng vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ, chiếc cằm nàng hơi khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn hắn như thể đang xem một tên ngốc.
Ngay khoảnh khắc đối phương tế kiếm định ra tay thì trong thần thức của Kim Lăng lập tức cảm nhận được một luồng dao động linh lực từ bầu trời cao truyền đến.
“Đinh!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên... đúng lúc thanh phi kiếm màu đỏ sẫm sắp sửa chạm đến người Kim Lăng thì một đạo quang mang xám bạc từ chân trời phóng thẳng tới, trong chớp mắt đã đánh gãy phi kiếm thành hai đoạn khiến nó rơi thẳng xuống đất.
“Chậc chậc chậc… đệ tử Hợp Hoan Phong đều ngu xuẩn như ngươi cả sao?”
Kim Lăng cười nhạt, khóe môi cong lên đầy giễu cợt. Quả nhiên hộ sơn đại trận của U Minh Tông không phải để bày cho đẹp.
Nam tử kia lúc này mới sực nhớ đến môn quy, một ngụm tức nghẹn ứ nơi cổ họng, lên không được mà nuốt cũng chẳng xong. Hắn giận đến tím mặt, đôi mắt hừng hực lửa giận chỉ tay vào Kim Lăng mắng lớn:
“Con tiện nhân kia! Gia gia ta có cả trăm cách khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi tin hay không?”
Kim Lăng khoanh tay, ánh mắt lười biếng liếc qua rồi im lặng l khẽ cười khẩy.
“Ồ, khẩu khí thật không nhỏ a. Sao bây giờ ngươi không thử lộng chết nô gia ngay tại đây xem nào?”
Một giọng nữ kiều mị từ trong rừng vang lên, kéo theo tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Ngay sau đó, một nữ tử từ trong tán lá bước ra, xiêm y xộc xệch và phần lớn thân trên gần như lộ hẳn ra ngoài. Eo thon nhỏ nhắn, bước đi uyển chuyển như nước chảy mây trôi, đôi mắt ngập xuân ý, gương mặt đỏ hồng rõ ràng là nàng ta vừa mới hưởng lạc xong một trận hoan hảo.
Xen lẫn trong đó là tiếng nữ tử nức nở nghẹn ngào, nghe đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Kim Lăng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng. Đệ tử Hợp Hoan Phong… lại dám ngang nhiên khinh nhục người của Hồng Diệp Cốc ngay trong rừng ngoại môn?
Thật là tội không thể dung tha!
“Cứ thế mà câm luôn sao? Ngươi là người câm à? Ồ? Chẳng lẽ là nửa người mù?”
Nam tử áo trắng vừa tiến sát lại gần cười khẩy, lúc này hắn ta mới phát hiện mắt phải của Kim Lăng âm u không chút thần sắc, nhất thời lộ vẻ khinh thường.
Bị một kẻ thô tục đánh giá như món hàng rồi lại còn lộ vẻ ghét bỏ… Nếu đến nước này còn có thể nhịn, vậy thì trên đời còn chuyện gì không thể nhẫn?
“Sư huynh muốn ta theo ngươi? Nhưng ta còn chưa nhìn rõ tướng mạo sư huynh ra sao… Không bằng sư huynh đến gần thêm chút, để ta xem cho rõ hơn được không?”
Giọng nói nàng lạnh lẽo như gió đông lùa qua xương sống. Nam tử vốn đang ngập chìm trong tà niệm, nghe xong bất giác thấy tim phổi thít chặt.
Nhưng hắn nhanh chóng tự trấn an bản thân mình, hắn ta tự tin tu vi Ngưng Khí tầng bốn của hắn tuyệt đối có thể áp chế một tiểu nha đầu Ngưng Khí tầng một như nàng.
Hắn nhếch môi, nụ cười da^ʍ tà hiện rõ rồi từng bước từng bước đi về phía Kim Lăng. Chỉ đến khi hắn đến sát, mới nhìn rõ dung mạo Kim Lăng - một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc, đường nét lạnh lùng mà kiêu ngạo, cả người toát lên khí tức sắc bén như thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ.
“Hắc hắc, tới nào, tới nào. Để ca ca cho ngươi nhìn kỹ một chút! Ca ca chính là đệ nhất mỹ nam tử của Hợp Hoan Phong đấy, theo ca ca đảm bảo ngươi sẽ vui vẻ đến quên cả việc tu luyện!”
Nhưng lời còn chưa dứt thì nụ cười trên môi Kim Lăng chợt chuyển thành tà khí và đáy mắt lóe lên ánh sát ý lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió sắc bén đột nhiên vang lên bên tai nam tử.
Cảm giác bất an từ sống lưng bốc lên, hắn chỉ kịp nghiêng đầu tránh né theo bản năng rồi một đạo ngân quang lướt sát qua cổ hắn nhanh như chớp. Tuy chưa trúng vào động mạch nhưng vẫn xé rách một mảng da thịt, máu tươi lập tức tuôn ra đỏ lòm.
Cơn đau nhói ập đến khiến toàn thân hắn ta dựng cả lông tóc, hoảng hốt nhảy lui ba trượng, sắc mặt trắng bệch.
Quá tà môn!
Kim Lăng khẽ để tay phải ra sau lưng rồi lặng lẽ xoay chuyển Hàng Ma Xử giấu trong tay áo. Trên cây xử này, phụ thân nàng từng tự tay khắc vào hai đạo phù văn là Phá Huyết và Phong Trì. Nếu là ngày trước, chỉ cần Hàng Ma Xử xẹt qua một vết nhỏ trên da thôi, đối phương cũng lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Giờ đây, để bảo vệ Kim Lăng bình an vượt qua Giới Hà nên linh lực trên Hàng Ma Xử gần như đã tiêu tán sạch sẽ, thoạt nhìn chẳng khác gì một thanh đao bình thường.
Thế nhưng Kim Lăng biết rõ những phù văn kia vẫn còn hữu dụng. Một khi bị thương thì miệng vết thương sẽ khó lòng khép lại, máu tuôn không dứt và rất khó cứu chữa.
Nam tử sờ tay lên cổ, nhìn thấy cả bàn tay dính đầy máu tươi thì hắn ta lập tức nổi giận gầm lên. Trong cơn thịnh nộ, hắn tế ra một thanh phi kiếm đỏ sẫm rồi vung tay chém thẳng về phía Kim Lăng!
Nhưng Kim Lăng vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ, chiếc cằm nàng hơi khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn hắn như thể đang xem một tên ngốc.
Ngay khoảnh khắc đối phương tế kiếm định ra tay thì trong thần thức của Kim Lăng lập tức cảm nhận được một luồng dao động linh lực từ bầu trời cao truyền đến.
“Đinh!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên... đúng lúc thanh phi kiếm màu đỏ sẫm sắp sửa chạm đến người Kim Lăng thì một đạo quang mang xám bạc từ chân trời phóng thẳng tới, trong chớp mắt đã đánh gãy phi kiếm thành hai đoạn khiến nó rơi thẳng xuống đất.
“Chậc chậc chậc… đệ tử Hợp Hoan Phong đều ngu xuẩn như ngươi cả sao?”
Kim Lăng cười nhạt, khóe môi cong lên đầy giễu cợt. Quả nhiên hộ sơn đại trận của U Minh Tông không phải để bày cho đẹp.
Nam tử kia lúc này mới sực nhớ đến môn quy, một ngụm tức nghẹn ứ nơi cổ họng, lên không được mà nuốt cũng chẳng xong. Hắn giận đến tím mặt, đôi mắt hừng hực lửa giận chỉ tay vào Kim Lăng mắng lớn:
“Con tiện nhân kia! Gia gia ta có cả trăm cách khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi tin hay không?”
Kim Lăng khoanh tay, ánh mắt lười biếng liếc qua rồi im lặng l khẽ cười khẩy.
“Ồ, khẩu khí thật không nhỏ a. Sao bây giờ ngươi không thử lộng chết nô gia ngay tại đây xem nào?”
Một giọng nữ kiều mị từ trong rừng vang lên, kéo theo tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Ngay sau đó, một nữ tử từ trong tán lá bước ra, xiêm y xộc xệch và phần lớn thân trên gần như lộ hẳn ra ngoài. Eo thon nhỏ nhắn, bước đi uyển chuyển như nước chảy mây trôi, đôi mắt ngập xuân ý, gương mặt đỏ hồng rõ ràng là nàng ta vừa mới hưởng lạc xong một trận hoan hảo.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
