0 chữ
Chương 14
Chương 14
Sáng sớm, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Chung Ly Yên. Cô lăn người, tránh đi tia nắng. Mãi đến khi mặt trời lên cao, rọi sáng cả căn nhà tranh đơn sơ, Chung Ly Yên không thể né tránh được nữa, bực bội bật người ngồi dậy.
Mắt còn đang mơ màng, cô định bụng đứng dậy thì “uỵch” một tiếng, cả người ngã sõng soài xuống đất, một cú ngã điếng người.Chung Ly Yên tỉnh hẳn người, xuýt xoa một tiếng. Nhìn khung cảnh đơn sơ xa lạ xung quanh, cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện mình tự bạo rồi xuyên không.
Chung Ly Yên nhìn vầng thái dương đã lên cao, nheo mắt lại, vừa vươn vai vừa đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, ăn cơm được rồi.” Chung Tiểu Mục từ trong bếp đi ra, tay bưng một cái bát lớn, bên trong đầy ắp nước canh, sóng sánh cả ra ngoài.
Chung Ly Yên bước tới đỡ lấy, đặt lên bàn. Nhìn bát canh rõ ràng chỉ là rau dại băm nhỏ nấu lên, không có chút nước dùng nào, có lẽ cũng chỉ bỏ thêm chút muối hạt.
Chung Ly Yên thầm cảm thán, bây giờ quan trọng nhất vẫn là lấp đầy bụng, chuyện khác tính sau.
Nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của Chung Tiểu Mục, cô vẫn xoa đầu nó, khen: “Trông không tệ chút nào, Tiểu Mục giỏi lắm!”
Chung Tiểu Mục vốn đang thấp thỏm, nghe Chung Ly Yên khen, đôi mắt đen láy như hạt trân châu lập tức sáng rực lên, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng rỡ.
Từ hôm qua nó đã nhận ra tỷ tỷ có gì đó khác lạ. Tỷ tỷ này không những không đánh chửi nó mà còn nấu cơm cho nó ăn. Sáng nay thức dậy, nó vẫn còn sợ tỷ tỷ lại trở về như trước, lòng thấp thỏm không yên. Giờ nghe Chung Ly Yên khen, nó mới hoàn toàn yên tâm.
Chung Ly Yên và Chung Tiểu Mục cùng nhau chia bát canh rau dại vừa đắng vừa chát. Khả năng thích ứng của cô cũng rất tốt, không biết có phải hôm nay đói quá hay không mà lại cảm thấy không đến nỗi khó nuốt.
Trước khi ra ngoài, Chung Ly Yên hỏi Chung Tiểu Mục xem con suối gần nhất ở đâu, rồi hỏi thêm về vị trí địa lý xung quanh. Thấy hoàn toàn khớp với ký ức của nguyên chủ, cô mới yên tâm.
“Ta ra ngoài một lát, ngươi ở nhà chờ ta, không được chạy lung tung, nghe chưa.” Chung Ly Yên véo nhẹ má Chung Tiểu Mục, dặn dò.
Tuy Chung Tiểu Mục đã mười tuổi nhưng có lẽ do thiếu ăn và suy dinh dưỡng lâu ngày nên trông chỉ như đứa trẻ sáu bảy tuổi, gầy trơ xương.
Cô vuốt lưng nó mà còn thấy cộm cả tay. Nguyên chủ đúng là tạo nghiệt, bản thân ăn một bữa đã tốn mấy chục lượng, vậy mà đến một bộ quần áo sạch sẽ cho đệ đệ cũng không nỡ mua, để nó bữa đói bữa no.
Nghe Chung Ly Yên nói muốn ra ngoài, Chung Tiểu Mục mặt mày rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như nếp gấp bánh bao, níu chặt lấy vạt áo cô. Nó biết tỷ tỷ giao du với một người không tốt, nhưng nó không cản được.
“Muốn đi cùng ta không?” Chung Ly Yên khẽ cười hỏi.
Chung Tiểu Mục lập tức gật đầu lia lịa, nhưng rồi tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Chung Ly Yên cười, thúc giục: “Nhanh lên, không thì lát nữa lại đói bây giờ.”
Hai người vừa cài then cửa xong, thật trùng hợp, cửa nhà bên cũng mở ra, một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi bước ra.
Cô ta mặc một bộ quần áo vải thô, trông cũng có vài phần nhan sắc, chỉ là gò má cao, tướng mạo có phần khắc nghiệt.
Cô ta đang quát mắng một thiếu niên. Thiếu niên kia gầy gò ốm yếu, thân hình mảnh khảnh gánh hai cái thùng nước lớn kềnh càng, trông như thể hai cái thùng đó có thể đè gãy người nó bất cứ lúc nào.
Trong thùng bốc ra mùi tanh hôi, có lẽ là nước cơm thừa. Vốn dĩ thiếu niên đã đi đứng xiêu vẹo, vậy mà cô gái kia còn chê nó chậm, tay cầm roi quất thẳng vào lưng.
Một roi quất xuống, chiếc áo vá chằng vá đυ.p của thiếu niên rách toạc một mảng, còn có thể thấy máu tươi nhớp nháp rỉ ra. Thiếu niên bị đòn đau như vậy mà không hề hé răng lấy một tiếng.
Mắt còn đang mơ màng, cô định bụng đứng dậy thì “uỵch” một tiếng, cả người ngã sõng soài xuống đất, một cú ngã điếng người.Chung Ly Yên tỉnh hẳn người, xuýt xoa một tiếng. Nhìn khung cảnh đơn sơ xa lạ xung quanh, cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện mình tự bạo rồi xuyên không.
Chung Ly Yên nhìn vầng thái dương đã lên cao, nheo mắt lại, vừa vươn vai vừa đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, ăn cơm được rồi.” Chung Tiểu Mục từ trong bếp đi ra, tay bưng một cái bát lớn, bên trong đầy ắp nước canh, sóng sánh cả ra ngoài.
Chung Ly Yên bước tới đỡ lấy, đặt lên bàn. Nhìn bát canh rõ ràng chỉ là rau dại băm nhỏ nấu lên, không có chút nước dùng nào, có lẽ cũng chỉ bỏ thêm chút muối hạt.
Nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của Chung Tiểu Mục, cô vẫn xoa đầu nó, khen: “Trông không tệ chút nào, Tiểu Mục giỏi lắm!”
Chung Tiểu Mục vốn đang thấp thỏm, nghe Chung Ly Yên khen, đôi mắt đen láy như hạt trân châu lập tức sáng rực lên, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng rỡ.
Từ hôm qua nó đã nhận ra tỷ tỷ có gì đó khác lạ. Tỷ tỷ này không những không đánh chửi nó mà còn nấu cơm cho nó ăn. Sáng nay thức dậy, nó vẫn còn sợ tỷ tỷ lại trở về như trước, lòng thấp thỏm không yên. Giờ nghe Chung Ly Yên khen, nó mới hoàn toàn yên tâm.
Chung Ly Yên và Chung Tiểu Mục cùng nhau chia bát canh rau dại vừa đắng vừa chát. Khả năng thích ứng của cô cũng rất tốt, không biết có phải hôm nay đói quá hay không mà lại cảm thấy không đến nỗi khó nuốt.
“Ta ra ngoài một lát, ngươi ở nhà chờ ta, không được chạy lung tung, nghe chưa.” Chung Ly Yên véo nhẹ má Chung Tiểu Mục, dặn dò.
Tuy Chung Tiểu Mục đã mười tuổi nhưng có lẽ do thiếu ăn và suy dinh dưỡng lâu ngày nên trông chỉ như đứa trẻ sáu bảy tuổi, gầy trơ xương.
Cô vuốt lưng nó mà còn thấy cộm cả tay. Nguyên chủ đúng là tạo nghiệt, bản thân ăn một bữa đã tốn mấy chục lượng, vậy mà đến một bộ quần áo sạch sẽ cho đệ đệ cũng không nỡ mua, để nó bữa đói bữa no.
Nghe Chung Ly Yên nói muốn ra ngoài, Chung Tiểu Mục mặt mày rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như nếp gấp bánh bao, níu chặt lấy vạt áo cô. Nó biết tỷ tỷ giao du với một người không tốt, nhưng nó không cản được.
Chung Tiểu Mục lập tức gật đầu lia lịa, nhưng rồi tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Chung Ly Yên cười, thúc giục: “Nhanh lên, không thì lát nữa lại đói bây giờ.”
Hai người vừa cài then cửa xong, thật trùng hợp, cửa nhà bên cũng mở ra, một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi bước ra.
Cô ta mặc một bộ quần áo vải thô, trông cũng có vài phần nhan sắc, chỉ là gò má cao, tướng mạo có phần khắc nghiệt.
Cô ta đang quát mắng một thiếu niên. Thiếu niên kia gầy gò ốm yếu, thân hình mảnh khảnh gánh hai cái thùng nước lớn kềnh càng, trông như thể hai cái thùng đó có thể đè gãy người nó bất cứ lúc nào.
Trong thùng bốc ra mùi tanh hôi, có lẽ là nước cơm thừa. Vốn dĩ thiếu niên đã đi đứng xiêu vẹo, vậy mà cô gái kia còn chê nó chậm, tay cầm roi quất thẳng vào lưng.
Một roi quất xuống, chiếc áo vá chằng vá đυ.p của thiếu niên rách toạc một mảng, còn có thể thấy máu tươi nhớp nháp rỉ ra. Thiếu niên bị đòn đau như vậy mà không hề hé răng lấy một tiếng.
11
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
