0 chữ
Chương 13
Chương 13
Một lúc sau, Chung Ly Yên trở về phòng, lại múc một chậu nước, định bụng lau người qua loa. Khi lau đến cổ tay, đôi mắt màu hổ phách của cô chợt mở lớn, thoáng kinh ngạc.
Chỉ thấy trên cổ tay hiện ra một vòng hoa văn cổ màu xanh biếc, tựa như ai đó dùng thuốc màu xanh vẽ một bức tranh thủy mặc.
Chung Ly Yên vừa kỳ cọ vừa tự hỏi mình dính phải thứ này từ khi nào. Kỳ cọ hồi lâu, hoa văn không những không phai màu mà còn rực rỡ hơn, sắc xanh biếc như muốn nhỏ ra nước.
Vì bất cẩn dùng sức quá mạnh, ngón tay cô va vào thành chậu gỗ. Thành chậu không được mài nhẵn đã đâm rách ngón tay cô, máu hòa vào trong nước, chạm đến hoa văn trên cổ tay.
Tiếp đó, trước sự kinh ngạc của Chung Ly Yên, mắt thường cũng có thể thấy được những hoa văn kỳ lạ trên cổ tay trở nên sẫm màu hơn, và càng thêm chân thực.
Sự biến hóa diễn ra trong nháy mắt. Đến khi cô hoàn hồn, hoa văn trên tay đã hoàn toàn biến đổi.
Chung Ly Yên suy tư một lát rồi như hiểu ra điều gì. Cô bóp mạnh ngón tay đang chảy máu, bôi đều lên những hoa văn còn lại. Quả nhiên, những hoa văn phẳng lì đột nhiên nổi lên thành hình khối, phát ra một luồng bạch quang nhàn nhạt rồi tự động ngưng tụ thành một chiếc vòng tay sống động như thật.
Chung Ly Yên chết lặng trong giây lát. Chạm vào chiếc vòng, cảm giác được sự ôn nhuận, chân thật. Khi cô cẩn thận xem xét, mới thấy chiếc vòng này quen thuộc một cách kỳ lạ.
Chẳng phải đây chính là chiếc vòng trên tay Chung Tiếu Tuyết đó sao? Nếu nói dị năng của cô theo linh hồn mà xuyên qua đây, vậy còn chiếc vòng này thì sao?
Cô mân mê nghiên cứu một hồi, mới phát hiện chiếc vòng này không chỉ là đồ trang sức mà còn là một không gian tùy thân. Việc cô dùng máu bôi lên vừa rồi, chẳng khác nào lấy máu nhận chủ.
Không gian tùy thân này khá nhỏ hẹp, ước chừng chỉ hai ba mét khối, bên trong cũng không có nhiều đồ vật, chỉ có một dòng suối nhỏ, một mẫu ruộng và một ít hạt giống cây trồng để ở góc.
Không gian có hạn, đồ đạc liếc qua là thấy hết, không nhiều nhặn gì, nhưng Chung Ly Yên vẫn cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Khi còn ở tận thế, dù là dị năng giả đỉnh cao, cô vẫn luôn tò mò với loại dị năng không gian đặc thù này.
Chung Ly Yên ra khỏi không gian, chống cằm bên cửa sổ. Bây giờ nhớ lại phản ứng thái quá của Chung Tiếu Tuyết khi cô vào phòng, cô chợt bừng tỉnh ngộ.
Dung mạo Chung Tiếu Tuyết trở nên xinh đẹp, vóc dáng thon thả hơn, có lẽ cũng không tách rời khỏi không gian này. Thảo nào khi ở tận, nguồn nước thiếu thốn, mà Chung Tiếu Tuyết không phải dị năng hệ Thủy, lại có thể tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày.
Tất cả những điều này giờ đã có lời giải thích. Có lẽ không gian này có thể thăng cấp, vấn đề dùng nước tự nhiên cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, nếu chiếc vòng này đã nhận Chung Tiếu Tuyết làm chủ, tại sao khi tiếp xúc với máu của cô lại nhận cô làm chủ? Cô suy đoán, có khả năng nó vốn là của cô, hoặc có mối liên hệ nào đó với cô.
Chung Ly Yên đi đi lại lại trong phòng, bất chợt nhớ tới một lần cãi vã giữa mẹ cô và Chung Tiếu Tuyết trước tận thế.
Chung Tiếu Tuyết oán giận mẹ thiên vị, nói bà đối xử với một người ngoài còn tốt hơn con gái ruột, ngay cả đồ trang sức cũng để lại cho người ngoài.
Khi đó Chung Ly Yên không hiểu lắm, chỉ nhớ lúc vào cửa thấy Chung Tiếu Tuyết đang giằng một chiếc vòng tay đòi đeo. Ánh mắt đề phòng khi nhìn thấy cô lúc ấy, cả đời này Chung Ly Yên cũng không thể quên được.
Chung Ly Yên vốn thông minh, liên kết thêm vài tình tiết đáng ngờ, cuối cùng cũng xâu chuỗi lại được sự thật, cô là con nuôi, chiếc vòng tay kia vốn là của cô, do cha mẹ ruột để lại, nhưng đã bị Chung Tiếu Tuyết nhìn trúng và chiếm đoạt.
Chung Ly Yên đoán sự thật đã rõ ràng đến tám chín phần. Dù hận mẹ con Chung Tiếu Tuyết đến nghiến răng, hận bản thân không sớm nhìn rõ bộ mặt thật của họ, để người ta sai khiến như trâu như ngựa bao nhiêu năm, nhưng nếu đã được làm lại từ đầu, cô cũng lười phải ghi hận hai kẻ đã thành tro bụi ấy làm gì.
Chỉ thấy trên cổ tay hiện ra một vòng hoa văn cổ màu xanh biếc, tựa như ai đó dùng thuốc màu xanh vẽ một bức tranh thủy mặc.
Chung Ly Yên vừa kỳ cọ vừa tự hỏi mình dính phải thứ này từ khi nào. Kỳ cọ hồi lâu, hoa văn không những không phai màu mà còn rực rỡ hơn, sắc xanh biếc như muốn nhỏ ra nước.
Vì bất cẩn dùng sức quá mạnh, ngón tay cô va vào thành chậu gỗ. Thành chậu không được mài nhẵn đã đâm rách ngón tay cô, máu hòa vào trong nước, chạm đến hoa văn trên cổ tay.
Tiếp đó, trước sự kinh ngạc của Chung Ly Yên, mắt thường cũng có thể thấy được những hoa văn kỳ lạ trên cổ tay trở nên sẫm màu hơn, và càng thêm chân thực.
Chung Ly Yên suy tư một lát rồi như hiểu ra điều gì. Cô bóp mạnh ngón tay đang chảy máu, bôi đều lên những hoa văn còn lại. Quả nhiên, những hoa văn phẳng lì đột nhiên nổi lên thành hình khối, phát ra một luồng bạch quang nhàn nhạt rồi tự động ngưng tụ thành một chiếc vòng tay sống động như thật.
Chung Ly Yên chết lặng trong giây lát. Chạm vào chiếc vòng, cảm giác được sự ôn nhuận, chân thật. Khi cô cẩn thận xem xét, mới thấy chiếc vòng này quen thuộc một cách kỳ lạ.
Chẳng phải đây chính là chiếc vòng trên tay Chung Tiếu Tuyết đó sao? Nếu nói dị năng của cô theo linh hồn mà xuyên qua đây, vậy còn chiếc vòng này thì sao?
Cô mân mê nghiên cứu một hồi, mới phát hiện chiếc vòng này không chỉ là đồ trang sức mà còn là một không gian tùy thân. Việc cô dùng máu bôi lên vừa rồi, chẳng khác nào lấy máu nhận chủ.
Không gian có hạn, đồ đạc liếc qua là thấy hết, không nhiều nhặn gì, nhưng Chung Ly Yên vẫn cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Khi còn ở tận thế, dù là dị năng giả đỉnh cao, cô vẫn luôn tò mò với loại dị năng không gian đặc thù này.
Chung Ly Yên ra khỏi không gian, chống cằm bên cửa sổ. Bây giờ nhớ lại phản ứng thái quá của Chung Tiếu Tuyết khi cô vào phòng, cô chợt bừng tỉnh ngộ.
Dung mạo Chung Tiếu Tuyết trở nên xinh đẹp, vóc dáng thon thả hơn, có lẽ cũng không tách rời khỏi không gian này. Thảo nào khi ở tận, nguồn nước thiếu thốn, mà Chung Tiếu Tuyết không phải dị năng hệ Thủy, lại có thể tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, nếu chiếc vòng này đã nhận Chung Tiếu Tuyết làm chủ, tại sao khi tiếp xúc với máu của cô lại nhận cô làm chủ? Cô suy đoán, có khả năng nó vốn là của cô, hoặc có mối liên hệ nào đó với cô.
Chung Ly Yên đi đi lại lại trong phòng, bất chợt nhớ tới một lần cãi vã giữa mẹ cô và Chung Tiếu Tuyết trước tận thế.
Chung Tiếu Tuyết oán giận mẹ thiên vị, nói bà đối xử với một người ngoài còn tốt hơn con gái ruột, ngay cả đồ trang sức cũng để lại cho người ngoài.
Khi đó Chung Ly Yên không hiểu lắm, chỉ nhớ lúc vào cửa thấy Chung Tiếu Tuyết đang giằng một chiếc vòng tay đòi đeo. Ánh mắt đề phòng khi nhìn thấy cô lúc ấy, cả đời này Chung Ly Yên cũng không thể quên được.
Chung Ly Yên vốn thông minh, liên kết thêm vài tình tiết đáng ngờ, cuối cùng cũng xâu chuỗi lại được sự thật, cô là con nuôi, chiếc vòng tay kia vốn là của cô, do cha mẹ ruột để lại, nhưng đã bị Chung Tiếu Tuyết nhìn trúng và chiếm đoạt.
Chung Ly Yên đoán sự thật đã rõ ràng đến tám chín phần. Dù hận mẹ con Chung Tiếu Tuyết đến nghiến răng, hận bản thân không sớm nhìn rõ bộ mặt thật của họ, để người ta sai khiến như trâu như ngựa bao nhiêu năm, nhưng nếu đã được làm lại từ đầu, cô cũng lười phải ghi hận hai kẻ đã thành tro bụi ấy làm gì.
12
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
