TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 85
Chương 85: Người Thừa Kế

Một tách trà nóng được đẩy tới trước mặt cô, Thuỳ Vân khẽ cười, đưa tay ra hiệu cho cô cứ tự nhiên.

Khác với với vẻ thân thiện của Thuỳ Vân, chàng trai ngồi cạnh lại có vẻ khá cứng nhắc.

Suốt một buổi cô chỉ ngồi đó như bức tượng trang trí, việc duy nhất có thể làm chính là gật đầu theo lời ông lão nói. Theo như những gì cô nghe được thì người trước mặt cô là ba của bà Bạch, cũng có thể gọi là "ông ngoại nuôi" của cô. Đối diện cô là Bạch Cảnh, người mà sau này cô sẽ phải gọi là anh trai, cũng là một người con nuôi khác của bà. Điều duy nhất cô chưa hiểu ở đây có lẽ là Thuỳ Vân, người này luôn miệng gọi dì Bạch chứ không phải "mẹ" như Bạch Cảnh.

"Con bé có vấn đề gì về sức khỏe không? Khụ... Khụ..." Lão Bạch hỏi, ánh mắt triều mến vẫn không rời khỏi cô, bên trong còn có vài tia chua xót.

Bà Bạch nuốt xuống ngụm cà phê đắng nhẹ rồi đáp: "Không phải vấn đề gì lớn... Thể chất có thể khôi phục, chỉ là..."

"Khụ... Khụ... Sau này họ Bạch ta có thể còn người thừa kế tiếp theo không?" Ông lão ngắt lời, ánh mắt thay đổi nhìn bà.

Sự im lặng lập tức bao trùm lấy căn phòng, dù không biết họ đang nói về điều gì nhưng cô cũng im lặng theo. Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, vài tiếng người kéo cô ra khỏi suy nghĩ vu vơ trong đầu. Lờ mờ đứng dậy, cô nghe loáng thoáng câu nói vội cuối cùng của bà Bạch đại khái là: "Gia tộc không cần phải phối hôn để hưng thịnh thêm đâu, con cũng sẽ không sinh con với bất kỳ ai nữa."

"Đi thôi." Bỗng Thuỳ Vân kéo nhẹ cánh tay cô rồi khoác vào như bao chị em thân thiết. Cô không phản kháng cũng không đáp lời, trưng ra bộ mặt không cảm xúc như mọi khi mà bước theo người bên cạnh.

Trời ngã về chiều, bao phủ xung quanh một sắc vàng ấm áp nhưng lại mang chút ảm đạm. Không biết từ khi nào mà xung quanh đã bày xong bàn ghế, khách mời dường như đã đông đủ cả.

Thuỳ Vân kéo cô đến một bàn tách biệt ngồi xuống, ba người nhà họ Bạch cũng lần lượt đến nơi. Tiếng MC trên bục giới thiệu sơ về mục đích của buổi tiệc hôm nay. Nội dung chính là chào mừng thành viên mới của tập đoàn, đồng thời cũng là con nuôi của Bạch tổng.

Mọi người nâng ly chúc mừng kèm theo đó là những món quà liên tục được đem đến chất đầy trên một chiếc bàn riêng. Bà Bạch cũng thuận theo mà phát biểu vài câu kèm theo là một bản hợp đồng chuyển nhượng không ít cổ phần được mang lên.

Cô không để ý cũng chẳng muốn nghe, trong đầu chỉ chờ đợi xem khi nào thì được dùng bữa. Chiếc bụng đói lả từ sáng đến giờ chỉ có mỗi tách trà nóng được đưa vào đang sắp sửa đánh trống kêu vang.

"Xin mời." Một bản hợp đồng được đặt trước mặt cô kèm nụ cười tươi của MC đang chờ đợi.

Cô vẫn chưa kịp hiểu tình hình đã nhận được ánh mắt của bà Bạch đang đứng đối diện từ khi nào. Rất nhanh, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đặt một chữ ký mà cô đã luyện tập vô số lần xuống phía dưới tờ giấy. Xong lại nhanh chóng in dấu tay lên bên cạnh theo hướng dẫn của MC.

Lần này thì cô cố tập trung hơn, đến lượt lão Bạch đẩy đến trước mặt cô một hộp gỗ nhỏ gọi là quà.

"Cháu của ta! Con thiệt thòi rồi." Lão Bạch vẫn diệu giọng nhẹ nhàng với cô như thể trước mặt ông là một bảo bối dễ vỡ vậy.

Cô theo phản xạ mà liếc nhìn sang bà Bạch, nhận được ánh mắt đồng ý cô mới dám nhận rồi đứng dậy cảm ơn. Đến khi chiếc hộp được mở ra thì tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt đứng dậy xì xào. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô còn nóng rực hơn vừa nãy.

Bên trong là một chiếc vòng trầm trông cũng không khác bình thường là mấy. Từng khối gỗ tròn dài đều tăm tắp được khắc hoa văn khác nhau, mặt bên trong đều có chữ Bạch. Điểm nhấn có lẽ là một khối được chạm khắc đầu rồng, trong miệng còn ngậm một viên ngọc tròn màu xanh trong suốt.

Tiếng người bàn tán càng ngày càng hỗn loạn, cả bà Bạch cũng khá bất ngờ về món đồ bên trong. Đến khi ông lão ho nhẹ vài tiếng ra hiệu thì mọi người mới lần lượt ngồi xuống nhưng vẫn không dứt việc thì thào. Khác với bọn họ, Bạch Cảnh vẫn bất động một chỗ, hừ lạnh một tiếng với khoé môi nhếch lên đầy giễu cợt rồi nhanh chóng về lại dáng vẻ bình thường.

Bỗng dưng trong đám đông có một thanh niên trẻ, chắc chỉ hơn cô vài tuổi, đứng dậy đi về phía này.

"Xin chào! Tôi là Bác Nhiên. Lần đầu gặp mặt mong được chỉ giáo thêm." Nói rồi lại đưa tay ra, cô cũng khách sáo qua lại vài câu với hắn ta.

Tưởng vậy là xong, nào ngờ hắn ta cứ đứng đó mãi, hết khoe khoang về thành tích ở trường lại hỏi đến cô từng học ở đâu. Lời nói dõng dạc phát ra nhưng ánh mắt nhìn cô lại chẳng có chút thiện ý nào. Đương nhiên người có mắt điều nhìn ra được hắn ta đang ganh ghét cái người vừa nhận được chiếc vòng tượng trưng cho người thừa kế từ lão Bạch. Chỉ là họ im lặng chờ xem màn kịch miễn phí này bà Bạch sẽ giải quyết thế nào mà thôi. Đúng là danh lợi đặt trước thì tình nghĩa cũng chẳng là gì.

Bà Bạch mặt mũi tối sầm lại, vừa định nghĩ cách kéo tên nhóc đang khoác lác thành tích trước mặt xuống thì bỗng thấy cô đứng dậy đi thẳng tới chiếc đàn giữa sân.

Theo tiếng hít thở sâu của mọi người, tiếng đàn du dương một giai điệu chưa ai từng nghe nhưng lại bắt tai vô cùng. Là điệu nhạc mà cô đã luyện vô số lần cho một vị khán giả duy nhất mà cô muốn đàn cho người ấy nghe.

Không kêu ngạo cũng chẳng nhiều lời, cô đàn xong thì cuối đầu: "Xin lỗi vì tôi đàn không tốt, tôi chưa từng học qua nên mong mọi người ở đây thông cảm! Xin cảm ơn."

Tiếng vỗ tay vang lên ngay sau đó, thật ra không phải vì cô đàn quá xuất sắc mà là trong lòng họ ai cũng biết đã đến lúc nên dừng lại trò cười này. Hành động của cô vừa nãy cũng gián tiếp cho họ một bậc thang leo xuống trước khi hai vị đằng kia nổi giận. Ấy mà vẫn có một tên không biết sống chết là gì lên tiếng.

Bác Nhiên: "Có lẽ vì từ nhỏ tôi được đào tạo ở trời Âu nên điệu nhạc vừa nãy không hợp với tôi chút nào! Không biết vị này còn sở trường gì không? Nếu chỉ thể hiện một chút giai điệu mà bản thân còn chưa học qua thì thật thất lễ với các trưởng bối ở đây quá! Đúng không ạ?"

Lời nói vừa dứt thì bầu không khí xung quanh bỗng chốc lạnh thêm vài phần. Hôm nay Bác Nhiên đi cùng bố mình nhưng ông ta vừa nãy đã lén về gặp tình nhân rồi. Tưởng chừng chỉ là tiệc ăn uống ngoại giao bình thường nên ông ta an tâm để hắn một mình. Nếu ông ta ở lại chứng kiến cảnh thằng con cưng gây hoạ thì chắc chắn sẽ tức đến ngất tại chỗ mất.

Bên này bà Bạch cũng vừa ra tối hậu thư, đồng thời thông báo huỷ bỏ hợp tác mà không nói rõ lý do khiến ông ta cuốn cuồng, vội vã lái xe quay lại bữa tiệc.

1

0

1 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.