0 chữ
Chương 84
Chương 84: Sau Đó
Cô: "Sau đó à!"
"Tách." Bật lửa lại hoạt động lần nữa, cửa kính xe cũng được kéo nhẹ xuống để khói thuốc kéo nhau ra ngoài. Không khí vừa giãn nở ban nãy cũng trở nên thâm trầm...
...
Từ sau khi cãi nhau với bà Bạch, mọi hoạt động sinh hoạt thường ngày của cô càng bị kiểm soát chặt chẽ hơn. Chỉ cần một hành động chống đối cũng sẽ bị nghiêm trị. Nhưng những thứ chuyện vặt ấy làm sao có thể khống chế được cô chứ. Cuối cùng bà Bạch đành đứng ra thoả hiệp rằng mỗi tháng sẽ gửi đến cho cô một ít thông tin chính xác của nàng. Vì ở đây cô không được tự ý sự dụng điện thoại, mà dù có thì cũng chẳng thể biết được tình trạng thực tế của nàng ra sau.
Sự bí bách cứ hằn học trong tâm trí, từ lúc tỉnh lại đến giờ chưa lần nào cô có được một giấc ngủ trọn vẹn. Chẳng phải bị cơn đau đầu dằn vặt thì cũng là những cơn ác mộng kéo dài. Các loại thuốc khác nhau kèm những thực phẩm hỗ trợ cũng chỉ làm mọi thứ tệ hơn.
Dần dà, cô học cách làm bạn với màn đêm. Ở đây không có đàn nhưng giấy bút thì không thiếu thứ gì nên cứ mỗi tối cô sẽ thu mình một góc mà vẽ tranh. Mỗi ngày hầu như gần hết thời gian của cô chỉ dành riêng cho việc học. Đến tối lại cặm cụi vẽ mãi một bông hoa cho đến khi cổ tay mỏi nhừ. Cứ như vậy mà vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của bản thân cho đến khi không còn ý thức.
Vài tháng trôi qua, khi cô bắt đầu trò chuyện thành thục hơn với gia sư thì cũng là lần đầu cô được bước ra khỏi nơi đây. Cô chỉ nhớ đó là một buổi sáng mệt mỏi khi mở mắt ra với cơn đau đầu cùng cực. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn đều đặn theo nhịp đến khi cô lên tiếng.
Cô dọn dẹp sơ qua giấy bút vương vãi trên bàn rồi loạn choạng đứng dậy mở cửa. Người bên ngoài dường như đã quen với việc nhìn thấy cô trong trạng thái này nên chỉ âm thầm giúp cô dọn dẹp. Không lâu sau lại có thêm vài người mang trang phục được đặt riêng đến rồi thông báo về buổi tiệc hôm nay. Cô không thắc mắc, chỉ im lặng làm theo sự sắp xếp vì cô biết bản thân không có tư cách hỏi quá nhiều.
Chuẩn bị cả buổi sáng thì bụng cũng đã đói lả đi nhưng kỳ lạ thay hôm nay lại không thấy ai chuẩn bị bữa sáng cả. Cô nhíu mày cố gắng kềm chế chiếc dạ dày trống rỗng đang định réo vang. Sau khi thợ trang điểm rời đi thì cuối cùng cô cũng có thể thở ra một hơi dài.
Rảo bước ra khỏi cái "l*иg giam" khổng lồ, chờ đợi cô là một chiếc xe sang trọng được mở cửa sẵn. Trước khi lên, cô nhìn bản thân qua hình ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu. Thân hình gầy guộc phủ lên bộ tây trang không vừa người trông cứ mỉa mai làm sao. Dù gương mặt đã được trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không che được hết sự mệt mỏi hiện rõ dưới quầng mắt. Đôi bàn tay lộ ra sau lớp áo dần ửng đỏ vì đã lâu không được tiếp xúc ánh mặt trời. Đỉnh đầu cô vô tình chạm phải nóc xe khi đang cuối xuống. Dù chỉ là vô tình cũng chẳng đau lắm nhưng cô bỗng nhận ra bản thân lại cao thêm một chút rồi.
"Cũng tốt, phải cao hơn cậu ấy." Cô nghĩ thầm, khoé môi bất giác cong nhẹ.
Trên xe, người được phân phó đi cùng cô cứ luyên thuyên về những điều cần chú ý cũng như cách cư xử khi đến nơi. Chạy được khoảng hơn một giờ thì cuối cùng xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự nghỉ dưỡng gần sườn đồi. Cánh cửa vừa mở đã có hai vệ sĩ mặt vest đến kiểm tra thiệp mời và hướng dẫn chỗ đỗ xe.
Bên trong hàng rào lớn được bảo vệ nghiêm ngặt là khoảng sân rộng có rất nhiều người đang đứng chờ. Cô đánh mắt một vòng, ước tính diện tích chỗ này cũng chỉ hơn gấp đôi phòng mình một chút. Nơi đây dường như được thiết kế riêng cho những buổi tiệc ngoài trời. Chỉ thấy bàn ghế tinh xảo được đặt ngay ngắn cùng những món tráng miệng hấp dẫn. Nếu là cô của trước kia chắc chắn sẽ hào hứng chụp lại rồi gửi cho nàng để khoe khoang nhưng tiếc thay... Không biết cô có còn cơ hội đó hay không.
Từ lúc bước vào, cô cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khác lạ. Dường như cô đang là tâm điểm của sự chú ý, không biết có phải cô nghe lầm không, hình như chủ đề họ nói là về cô. Rất nhanh sau đó người đi cùng lại kéo cô sang một hướng khác đi thẳng vào trong biệt thự.
"Có lẽ là do quá lâu không gặp được nhiều người như vậy nên có chút căng thẳng." Cô tự an ủi bản thân trong lòng, cố gắn trấn tĩnh lại vì cô biết những chuyện thế này sẽ còn phải trãi qua nhiều hơn.
Người đi cùng đưa cô tới một căn phòng phía sau hội trường rồi bảo sẽ đợi cô bên ngoài. Cô hiểu ý, cứ vậy mà rảo bước vào trong.
Khác với cô tưởng tượng, bên trong chỉ có vài người và có cả khuôn mặt cô quen thuộc. Bà Bạch ngồi đối diện một ông lão tóc bạc phơ, cung kính rót trà. Bên cạnh là hai người Bạch Cảnh và Thuỳ Vân, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp họ.
"Tới rồi sao? Ngồi đi." Giọng điệu bà Bạch nhẹ nhàng nhưng lại như ra lệnh khiến người khác không thể phản kháng.
Vị trí của cô là bên cạnh ông lão ấy, thời gian qua cô được dạy không ít thứ, kể cả cách nhìn người. Từ trang phục đến khí chất toát ra điều thể hiện rõ ông lão này là người không thể đắt tội. Huống hồ cả bà Bạch còn tỏ thái độ cung kính như vậy.
"Tách." Bật lửa lại hoạt động lần nữa, cửa kính xe cũng được kéo nhẹ xuống để khói thuốc kéo nhau ra ngoài. Không khí vừa giãn nở ban nãy cũng trở nên thâm trầm...
...
Từ sau khi cãi nhau với bà Bạch, mọi hoạt động sinh hoạt thường ngày của cô càng bị kiểm soát chặt chẽ hơn. Chỉ cần một hành động chống đối cũng sẽ bị nghiêm trị. Nhưng những thứ chuyện vặt ấy làm sao có thể khống chế được cô chứ. Cuối cùng bà Bạch đành đứng ra thoả hiệp rằng mỗi tháng sẽ gửi đến cho cô một ít thông tin chính xác của nàng. Vì ở đây cô không được tự ý sự dụng điện thoại, mà dù có thì cũng chẳng thể biết được tình trạng thực tế của nàng ra sau.
Sự bí bách cứ hằn học trong tâm trí, từ lúc tỉnh lại đến giờ chưa lần nào cô có được một giấc ngủ trọn vẹn. Chẳng phải bị cơn đau đầu dằn vặt thì cũng là những cơn ác mộng kéo dài. Các loại thuốc khác nhau kèm những thực phẩm hỗ trợ cũng chỉ làm mọi thứ tệ hơn.
Vài tháng trôi qua, khi cô bắt đầu trò chuyện thành thục hơn với gia sư thì cũng là lần đầu cô được bước ra khỏi nơi đây. Cô chỉ nhớ đó là một buổi sáng mệt mỏi khi mở mắt ra với cơn đau đầu cùng cực. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn đều đặn theo nhịp đến khi cô lên tiếng.
Cô dọn dẹp sơ qua giấy bút vương vãi trên bàn rồi loạn choạng đứng dậy mở cửa. Người bên ngoài dường như đã quen với việc nhìn thấy cô trong trạng thái này nên chỉ âm thầm giúp cô dọn dẹp. Không lâu sau lại có thêm vài người mang trang phục được đặt riêng đến rồi thông báo về buổi tiệc hôm nay. Cô không thắc mắc, chỉ im lặng làm theo sự sắp xếp vì cô biết bản thân không có tư cách hỏi quá nhiều.
Rảo bước ra khỏi cái "l*иg giam" khổng lồ, chờ đợi cô là một chiếc xe sang trọng được mở cửa sẵn. Trước khi lên, cô nhìn bản thân qua hình ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu. Thân hình gầy guộc phủ lên bộ tây trang không vừa người trông cứ mỉa mai làm sao. Dù gương mặt đã được trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không che được hết sự mệt mỏi hiện rõ dưới quầng mắt. Đôi bàn tay lộ ra sau lớp áo dần ửng đỏ vì đã lâu không được tiếp xúc ánh mặt trời. Đỉnh đầu cô vô tình chạm phải nóc xe khi đang cuối xuống. Dù chỉ là vô tình cũng chẳng đau lắm nhưng cô bỗng nhận ra bản thân lại cao thêm một chút rồi.
Trên xe, người được phân phó đi cùng cô cứ luyên thuyên về những điều cần chú ý cũng như cách cư xử khi đến nơi. Chạy được khoảng hơn một giờ thì cuối cùng xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự nghỉ dưỡng gần sườn đồi. Cánh cửa vừa mở đã có hai vệ sĩ mặt vest đến kiểm tra thiệp mời và hướng dẫn chỗ đỗ xe.
Bên trong hàng rào lớn được bảo vệ nghiêm ngặt là khoảng sân rộng có rất nhiều người đang đứng chờ. Cô đánh mắt một vòng, ước tính diện tích chỗ này cũng chỉ hơn gấp đôi phòng mình một chút. Nơi đây dường như được thiết kế riêng cho những buổi tiệc ngoài trời. Chỉ thấy bàn ghế tinh xảo được đặt ngay ngắn cùng những món tráng miệng hấp dẫn. Nếu là cô của trước kia chắc chắn sẽ hào hứng chụp lại rồi gửi cho nàng để khoe khoang nhưng tiếc thay... Không biết cô có còn cơ hội đó hay không.
Từ lúc bước vào, cô cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khác lạ. Dường như cô đang là tâm điểm của sự chú ý, không biết có phải cô nghe lầm không, hình như chủ đề họ nói là về cô. Rất nhanh sau đó người đi cùng lại kéo cô sang một hướng khác đi thẳng vào trong biệt thự.
"Có lẽ là do quá lâu không gặp được nhiều người như vậy nên có chút căng thẳng." Cô tự an ủi bản thân trong lòng, cố gắn trấn tĩnh lại vì cô biết những chuyện thế này sẽ còn phải trãi qua nhiều hơn.
Người đi cùng đưa cô tới một căn phòng phía sau hội trường rồi bảo sẽ đợi cô bên ngoài. Cô hiểu ý, cứ vậy mà rảo bước vào trong.
Khác với cô tưởng tượng, bên trong chỉ có vài người và có cả khuôn mặt cô quen thuộc. Bà Bạch ngồi đối diện một ông lão tóc bạc phơ, cung kính rót trà. Bên cạnh là hai người Bạch Cảnh và Thuỳ Vân, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp họ.
"Tới rồi sao? Ngồi đi." Giọng điệu bà Bạch nhẹ nhàng nhưng lại như ra lệnh khiến người khác không thể phản kháng.
Vị trí của cô là bên cạnh ông lão ấy, thời gian qua cô được dạy không ít thứ, kể cả cách nhìn người. Từ trang phục đến khí chất toát ra điều thể hiện rõ ông lão này là người không thể đắt tội. Huống hồ cả bà Bạch còn tỏ thái độ cung kính như vậy.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
