0 chữ
Chương 86
Chương 86: Quá Nhiều Uẩn Khúc
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang vọng trên đoạn đường vắng, tiếp sau đó là tiếng ồn ào không dứt. Không biết qua bao lâu lại nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu khẩn trương tiến về hướng này.
Chờ đến vài ngày sau, khi cô mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân trở về căn phòng quen thuộc. Cô liếc mắt nhìn bình dịch trên tay chỉ còn lại một ít, chắc hẳn một chút nữa sẽ có người đến thay mới ngay thôi.
Việc đầu tiên cô làm không phải là vội vã ngồi dậy mà là cảm nhận nỗi đau từng chỗ trên cơ thể truyền đến. Nhớ lại một chút ký ức cũ, cô nhắm nghiền mắt lại rồi thở ra một hơi dài. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cô hận người kia đến tận xương tuỷ.
Hoá ra trong buổi tiệc ngày hôm đó cô đã chọn bừa một khay mực thỏi chuyên dùng để viết thư pháp mà vẽ một bức tranh trước mặt mọi người. Không quá bất ngờ khi đó là một bông hoa hướng dương nở rộ được vẽ bằng tay. Chính xác là cô dùng tay bóp nhuyễn thỏi mực rồi đổ nước lên, sau đó bôi đen cả tờ giấy đi trước những cặp mắt bất ngờ xung quanh. Động tác thuần thục, tay trái nhanh chóng bóp nát luôn thỏi mực vàng rồi mài xuống bàn cùng nước suối.
Tiếng xì xào xung quanh không dứt nhưng không một ai dám can ngăn, họ lại đang chờ xem trò cười gì sẽ lại tới.
Cô cũng nào đâu hay biết phía sau lưng mình còn có một khuôn mặt đang tối lại còn hơn cả Bác Nhiên.
Lẽ ra chỉ đơn giản là một bông hoa hướng dương nở rộ giữa đêm nhưng không biết vì sao. Một chấm mực rơi xuống nơi thân cây tạo thành một nét dài khiến mọi người xung quanh tặc lưỡi tiếc nuối. Có lẽ là suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô thuận theo vết mực mà vẻ thêm một sợi dây leo đầy gai góc. Không lầm đâu, đó là bức tranh sau này được cô trưng bày một góc phòng. Như là minh chứng cho khoảng thời gian tăm tối nhất đời cô mà không ai được phép bước vào...
Cô hoàn thành tác phẩm dưới tràng pháo tay nhiệt liệt, nhiều người cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô vì họ hiểu được chiều sâu của bức tranh đó. Nhưng chỉ chưa đầy vài phút sau thì cả bữa tiệc lại xôn xao một vấn đề khác vừa tới. Không biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang gào thét, thậm chí quỳ xuống van xin. Bà Bạch ra lệnh tống cổ hai bố con Bác Nhiên đang làm loạn ra khỏi đây nhưng vừa tới cửa người đàn ông đã lên cơn đau tim mà ngất xỉu.
Vốn dĩ ông ta chỉ là một kẻ ăn bám vào vợ mình chứ chẳng có tài năng gì. Nếu để lộ chuyện ông vì tiểu tam mà để con trai gây hoạ lớn ảnh hưởng cả cho công ty thì cái mạng này còn thiết tha gì nữa chứ.
Sau khi nhận thức được tình hình cũng như ánh mắt hả hê xung quanh, Bác Nhiên mới thực sự khủng hoảng. Hắn chỉ là hơn thua một chút thôi mà tại sao lại ra cớ sự này.
Tà niệm nổi lên chỉ sau một cuộc điện thoại, Bác Nhiên ôm đầu đau đớn mà bỏ chạy. Mẹ hắn bảo hắn là đồ vô dụng, rủ bỏ mọi nổ lực của hắn còn đuổi hắn ra khỏi nhà cùng ông bố bất tài của mình. Để rồi hắn ôm chai rượu ngồi trên xe trong đoạn đường vắng, mượn hơi men mà làm càng...
...
"Cánh tay này e rằng..."
"Không chết là được."
"Nhưng nếu chuyển đến đó được có thể sẽ không để lại di chứng."
"Tôi bảo không cần thiết..."
Đó là những lời cuối cùng cô nghe được trước khi ngất đi trên cáng đẩy.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được những lời ấy phát ra từ miệng bà. Lúc đó cô vốn có thể không bị thương nặng nhưng vì cả ngày không có gì vào bụng. Chỉ còn cách dùng chút sức lực cuối cùng lao lên, dùng tay chắn lại vùng đầu bà Bạch sắp bị kính cửa đâm vào. Cũng vì thế mà cánh tay phải bị hai mảnh kính lớn cắt sâu, kẹp chặt không rút ra được.
Phải biết rằng quãng thời gian qua cô đã sống như một chiếc bóng vô hình mặc kệ người xung quanh điều khiển. Vậy mà phần lương thiện vẫn không mất đi, nhưng tại sao người tốt chưa bao giờ nhận được hồi đáp công bằng chứ...
Đó cũng là lần duy nhất cô muốn hỏi bà, muốn hỏi tại sao bà lại làm vậy nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể mở lời.
Sau đó mỗi ngày Thuỳ Vân đều lén đến gặp cô, dù lúc đầu cô vẫn một mực đề phòng người này. Rồi cô cũng gặp được Bạch Cảnh khi dần quen với sự xuất hiện của Thuỳ Vân. Hai người họ kể cho cô nghe về quá trình được nhận nuôi cũng như mục đích thật sự của bà Bạch. Cô cũng nhận thấy được sự thay đổi trong tính cách khi họ ngồi cùng cô. Hoá ra họ cũng như cô, sống trong lớp nguỵ trang dày đặc để tự bảo vệ bản thân mình.
Nỗi cô đơn cũng dần vơi, chứng khó ngủ của cô cũng giảm dần, chắc vì tâm trạng không còn căng thẳng nữa. Ở nơi này cô lại có thể nhìn thấy những người giống mình và đặt biệt là họ còn rất "ấm áp" nữa.
Thuỳ Vân như một người chị lớn chăm sóc cô từng muỗng cơm, ly nước. Khiến cô lại cảm nhận được tình thương, có đôi lúc suýt nữa cô đã nghĩ rằng mình "thích" chị ấy...
Ngày cô tháo băng gạc, Thuỳ Vân lén đưa cô đến phòng sách để tìm vài quyển truyện. Không biết tình cờ hay cố ý, cô vô tình lạc sang căn phòng khác cùng dãy hành lang.
Cánh cửa phòng hé mở cho thấy có người đang ở bên trong. Cô vội vàng xoay người định rời khỏi thì bên tai truyền đến tiếng đổ vỡ. Sự tò mò thôi thúc cô tiến lại gần hơn, tầm từ hướng của mở đối diện với một chiếc giường rộng lớn. Cảnh tượng bên trong khiến cô ngây người tại chỗ, bước chân vô thức lùi lại về sau.
Trên giường, người phụ nữ quần ảo tả tơi chẳng che được chút gì đang nằm như một con búp bê hỏng. Mặc cho người kia làm gì cũng không phát ra một tiếng động. Lần đầu tiên cô thấy được một mặt du͙© vọиɠ của con người cao lãnh như bà Bạch. Vô thức cô lại suy nghĩ đến bản thân và nàng.
Đến khi người trên giường cũng nhìn về phía cô, gương mặt đó khiến cô giật mình.
Đây không phải là mẹ nàng sao, dù chỉ mới gặp vài lần khi đón nàng nhưng cô chẳng thể nào nhầm được. Chính bà Nhã cũng không ngờ lại có thể gặp cô bé mà con gái mình hay nhắc ở nơi này. Ánh mắt đó cô không hiểu cũng không muốn nhìn lâu, vội xoay người bỏ chạy.
Sau đó cô cũng không biết hai người họ giải quyết thế nào, linh cảm cho cô biết rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng...
Từ ngày ấy trở đi cô phát hiện mình không còn có thể vẽ tranh hay chơi đàn được nữa. Hội chứng ống cổ tay Carpal Tunnel Syndrome khiến cô không thể điều khiển lực ở ngón giữa và ngón cái. Dù đã cố thử mọi cách nhưng mỗi lần kiểm tra lại bác sĩ điều lắc đầu tiếc nuối. Gân tay của cô bị tổn thương quá nặng, cố hết sức cũng chỉ chữa trị được dây thần kinh để bàn tay không bị mất cảm giác mà thôi. Thật ra không phải là không có khả năng hồi phục, chỉ là cần khá nhiều thời gian nhưng bác sĩ lại không nói. Ông được trả tiền chỉ để khám và báo cáo tình hình cho bà Bạch. Tất nhiên là những yêu cầu bà đưa ra ông sẽ không được phép thắc mắc. Chỉ có duy nhất con người đang ngồi thẫn thờ ở đó, lặng lẽ chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng.
Mỗi ngày cô sa sút thấy rõ, may mắn là Thuỳ Vân và Bạch Cảnh luôn dành chút thời gian ít ỏi mỗi ngày đến an ủi cô. Dù vậy tình trạng của cô vẫn không khá, cho đến khi được lệnh học võ thuật cùng Bạch Cảnh.
Như bám vào được cộng rơm cứu mạng, mỗi ngày trừ giờ học cô điều điên cuồng tập luyện. Đấm đá đến khi cảm nhận cơn đau ăn sâu vào xương tuỷ. Đến khi cổ tay đau buốt đến dần mất đi cảm giác. Đều đặn gãy rồi lại lành chỉ để một ngày nào đó cô thực sự... Trở thành kẻ mạnh đúng nghĩa.
Không qua bao lâu, Thuỳ Vân tìm đến cô như thường lệ nhưng hôm nay chị ấy rất khác. Cứ như sắp sửa không còn có thể gặp lại, cảm giác bất an trong lòng cô dâng lên rõ ràng. Bỗng dưng cô lại mất kiểm soát, Thuỳ Vân vì muốn ngăn cản mà cật lực giữ cô lại. Nhưng một cô gái chân yếu tay mềm sao có thể cản được một người tập luyện mỗi ngày cơ chứ.
"Rầm."
"Á! Có người rơi xuống."
"A..."
"Cứu! Là hai vị tiểu thư..."
"Mau lên..."
Tiếng ngã,tiếng kính vỡ, tiếng người la hét bên dưới hỗn loạn. Chuyện sau đó cô không còn nhớ gì cả, chỉ nhận được thông báo rằng Thuỳ Vân đã qua đời. Thời gian đó cô gần như phát điên lên vì biết được giác mạc được cấy ghép cho cô cũng là của Thuỳ Vân. Cơ thể của cô từ sau lần tai nạn đó dường như thay đổi rất nhiều mà chính cô cũng chẳng hề nhận ra.
Đến sau này cô mới biết, bà Bạch đã can thiệp vào cuộc phẫu thuật tái tạo gương mặt cho cô. Chỉ là chỉnh một phần nhỏ không ảnh hưởng nhưng nó lại là vũ khí bí mật của bà.
Mỗi ngày cô tìm cách bước ra khỏi căn phòng luôn khoá trái nhưng không thành. Cô tuyệt thực, dùng đủ mọi cách để yêu cầu được đến thăm mộ của Thuỳ Vân. Cô không tin chỉ hai tầng lầu chị ấy lại có thể ra đi như vậy, hoặc chỉ là chút niềm tin ít ỏi còn sót lại trong cô. Đỉnh điểm nhất là khi cô thực sự nhảy lầu một lần nữa trước mặt bà Bạch. Đến cả bà cũng chẳng ngờ cô lại có thể liều mạng như vậy chỉ vì một nấm mồ.
Dù có hơi trì hoãn nhưng bà vẫn đồng ý để cô đến thăm với một điều kiện.
"Làm theo kế hoạch, tiếp cận thằng nhóc đó." Lời bà Bạch văng vẳng bên tai cô.
Không sai, người đó chính là Tuấn Kiệt, người chỉ vì chút chiêu trò vặt vãnh mà mang cả thanh xuân chạy theo cô, nhưng giờ cũng chẳng còn nữa.
...
"Vậy chị Vân sao lại còn sống? Tro cốt đó là của ai?" Hoàng Nhân ngắt lời, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Cô:"Tạm thời phải chờ chị ấy tỉnh lại! Giờ người duy nhất nắm rõ mọi thứ chỉ có chị ấy mà thôi."
Vốn còn khá nhiều điều muốn hỏi nhưng xe đã chạy đến ngã rẽ gần nhà tang lễ, hai người vừa nhìn đã thấy tâm trạng ngày càng tệ. Họ có linh cảm xấu về chuyện sắp sửa xảy ra...
Chờ đến vài ngày sau, khi cô mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân trở về căn phòng quen thuộc. Cô liếc mắt nhìn bình dịch trên tay chỉ còn lại một ít, chắc hẳn một chút nữa sẽ có người đến thay mới ngay thôi.
Việc đầu tiên cô làm không phải là vội vã ngồi dậy mà là cảm nhận nỗi đau từng chỗ trên cơ thể truyền đến. Nhớ lại một chút ký ức cũ, cô nhắm nghiền mắt lại rồi thở ra một hơi dài. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cô hận người kia đến tận xương tuỷ.
Hoá ra trong buổi tiệc ngày hôm đó cô đã chọn bừa một khay mực thỏi chuyên dùng để viết thư pháp mà vẽ một bức tranh trước mặt mọi người. Không quá bất ngờ khi đó là một bông hoa hướng dương nở rộ được vẽ bằng tay. Chính xác là cô dùng tay bóp nhuyễn thỏi mực rồi đổ nước lên, sau đó bôi đen cả tờ giấy đi trước những cặp mắt bất ngờ xung quanh. Động tác thuần thục, tay trái nhanh chóng bóp nát luôn thỏi mực vàng rồi mài xuống bàn cùng nước suối.
Cô cũng nào đâu hay biết phía sau lưng mình còn có một khuôn mặt đang tối lại còn hơn cả Bác Nhiên.
Lẽ ra chỉ đơn giản là một bông hoa hướng dương nở rộ giữa đêm nhưng không biết vì sao. Một chấm mực rơi xuống nơi thân cây tạo thành một nét dài khiến mọi người xung quanh tặc lưỡi tiếc nuối. Có lẽ là suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô thuận theo vết mực mà vẻ thêm một sợi dây leo đầy gai góc. Không lầm đâu, đó là bức tranh sau này được cô trưng bày một góc phòng. Như là minh chứng cho khoảng thời gian tăm tối nhất đời cô mà không ai được phép bước vào...
Cô hoàn thành tác phẩm dưới tràng pháo tay nhiệt liệt, nhiều người cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô vì họ hiểu được chiều sâu của bức tranh đó. Nhưng chỉ chưa đầy vài phút sau thì cả bữa tiệc lại xôn xao một vấn đề khác vừa tới. Không biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang gào thét, thậm chí quỳ xuống van xin. Bà Bạch ra lệnh tống cổ hai bố con Bác Nhiên đang làm loạn ra khỏi đây nhưng vừa tới cửa người đàn ông đã lên cơn đau tim mà ngất xỉu.
Sau khi nhận thức được tình hình cũng như ánh mắt hả hê xung quanh, Bác Nhiên mới thực sự khủng hoảng. Hắn chỉ là hơn thua một chút thôi mà tại sao lại ra cớ sự này.
Tà niệm nổi lên chỉ sau một cuộc điện thoại, Bác Nhiên ôm đầu đau đớn mà bỏ chạy. Mẹ hắn bảo hắn là đồ vô dụng, rủ bỏ mọi nổ lực của hắn còn đuổi hắn ra khỏi nhà cùng ông bố bất tài của mình. Để rồi hắn ôm chai rượu ngồi trên xe trong đoạn đường vắng, mượn hơi men mà làm càng...
...
"Cánh tay này e rằng..."
"Không chết là được."
"Nhưng nếu chuyển đến đó được có thể sẽ không để lại di chứng."
Đó là những lời cuối cùng cô nghe được trước khi ngất đi trên cáng đẩy.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được những lời ấy phát ra từ miệng bà. Lúc đó cô vốn có thể không bị thương nặng nhưng vì cả ngày không có gì vào bụng. Chỉ còn cách dùng chút sức lực cuối cùng lao lên, dùng tay chắn lại vùng đầu bà Bạch sắp bị kính cửa đâm vào. Cũng vì thế mà cánh tay phải bị hai mảnh kính lớn cắt sâu, kẹp chặt không rút ra được.
Phải biết rằng quãng thời gian qua cô đã sống như một chiếc bóng vô hình mặc kệ người xung quanh điều khiển. Vậy mà phần lương thiện vẫn không mất đi, nhưng tại sao người tốt chưa bao giờ nhận được hồi đáp công bằng chứ...
Đó cũng là lần duy nhất cô muốn hỏi bà, muốn hỏi tại sao bà lại làm vậy nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể mở lời.
Sau đó mỗi ngày Thuỳ Vân đều lén đến gặp cô, dù lúc đầu cô vẫn một mực đề phòng người này. Rồi cô cũng gặp được Bạch Cảnh khi dần quen với sự xuất hiện của Thuỳ Vân. Hai người họ kể cho cô nghe về quá trình được nhận nuôi cũng như mục đích thật sự của bà Bạch. Cô cũng nhận thấy được sự thay đổi trong tính cách khi họ ngồi cùng cô. Hoá ra họ cũng như cô, sống trong lớp nguỵ trang dày đặc để tự bảo vệ bản thân mình.
Nỗi cô đơn cũng dần vơi, chứng khó ngủ của cô cũng giảm dần, chắc vì tâm trạng không còn căng thẳng nữa. Ở nơi này cô lại có thể nhìn thấy những người giống mình và đặt biệt là họ còn rất "ấm áp" nữa.
Thuỳ Vân như một người chị lớn chăm sóc cô từng muỗng cơm, ly nước. Khiến cô lại cảm nhận được tình thương, có đôi lúc suýt nữa cô đã nghĩ rằng mình "thích" chị ấy...
Ngày cô tháo băng gạc, Thuỳ Vân lén đưa cô đến phòng sách để tìm vài quyển truyện. Không biết tình cờ hay cố ý, cô vô tình lạc sang căn phòng khác cùng dãy hành lang.
Cánh cửa phòng hé mở cho thấy có người đang ở bên trong. Cô vội vàng xoay người định rời khỏi thì bên tai truyền đến tiếng đổ vỡ. Sự tò mò thôi thúc cô tiến lại gần hơn, tầm từ hướng của mở đối diện với một chiếc giường rộng lớn. Cảnh tượng bên trong khiến cô ngây người tại chỗ, bước chân vô thức lùi lại về sau.
Trên giường, người phụ nữ quần ảo tả tơi chẳng che được chút gì đang nằm như một con búp bê hỏng. Mặc cho người kia làm gì cũng không phát ra một tiếng động. Lần đầu tiên cô thấy được một mặt du͙© vọиɠ của con người cao lãnh như bà Bạch. Vô thức cô lại suy nghĩ đến bản thân và nàng.
Đến khi người trên giường cũng nhìn về phía cô, gương mặt đó khiến cô giật mình.
Đây không phải là mẹ nàng sao, dù chỉ mới gặp vài lần khi đón nàng nhưng cô chẳng thể nào nhầm được. Chính bà Nhã cũng không ngờ lại có thể gặp cô bé mà con gái mình hay nhắc ở nơi này. Ánh mắt đó cô không hiểu cũng không muốn nhìn lâu, vội xoay người bỏ chạy.
Sau đó cô cũng không biết hai người họ giải quyết thế nào, linh cảm cho cô biết rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng...
Từ ngày ấy trở đi cô phát hiện mình không còn có thể vẽ tranh hay chơi đàn được nữa. Hội chứng ống cổ tay Carpal Tunnel Syndrome khiến cô không thể điều khiển lực ở ngón giữa và ngón cái. Dù đã cố thử mọi cách nhưng mỗi lần kiểm tra lại bác sĩ điều lắc đầu tiếc nuối. Gân tay của cô bị tổn thương quá nặng, cố hết sức cũng chỉ chữa trị được dây thần kinh để bàn tay không bị mất cảm giác mà thôi. Thật ra không phải là không có khả năng hồi phục, chỉ là cần khá nhiều thời gian nhưng bác sĩ lại không nói. Ông được trả tiền chỉ để khám và báo cáo tình hình cho bà Bạch. Tất nhiên là những yêu cầu bà đưa ra ông sẽ không được phép thắc mắc. Chỉ có duy nhất con người đang ngồi thẫn thờ ở đó, lặng lẽ chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng.
Mỗi ngày cô sa sút thấy rõ, may mắn là Thuỳ Vân và Bạch Cảnh luôn dành chút thời gian ít ỏi mỗi ngày đến an ủi cô. Dù vậy tình trạng của cô vẫn không khá, cho đến khi được lệnh học võ thuật cùng Bạch Cảnh.
Như bám vào được cộng rơm cứu mạng, mỗi ngày trừ giờ học cô điều điên cuồng tập luyện. Đấm đá đến khi cảm nhận cơn đau ăn sâu vào xương tuỷ. Đến khi cổ tay đau buốt đến dần mất đi cảm giác. Đều đặn gãy rồi lại lành chỉ để một ngày nào đó cô thực sự... Trở thành kẻ mạnh đúng nghĩa.
Không qua bao lâu, Thuỳ Vân tìm đến cô như thường lệ nhưng hôm nay chị ấy rất khác. Cứ như sắp sửa không còn có thể gặp lại, cảm giác bất an trong lòng cô dâng lên rõ ràng. Bỗng dưng cô lại mất kiểm soát, Thuỳ Vân vì muốn ngăn cản mà cật lực giữ cô lại. Nhưng một cô gái chân yếu tay mềm sao có thể cản được một người tập luyện mỗi ngày cơ chứ.
"Rầm."
"Á! Có người rơi xuống."
"A..."
"Cứu! Là hai vị tiểu thư..."
"Mau lên..."
Tiếng ngã,tiếng kính vỡ, tiếng người la hét bên dưới hỗn loạn. Chuyện sau đó cô không còn nhớ gì cả, chỉ nhận được thông báo rằng Thuỳ Vân đã qua đời. Thời gian đó cô gần như phát điên lên vì biết được giác mạc được cấy ghép cho cô cũng là của Thuỳ Vân. Cơ thể của cô từ sau lần tai nạn đó dường như thay đổi rất nhiều mà chính cô cũng chẳng hề nhận ra.
Đến sau này cô mới biết, bà Bạch đã can thiệp vào cuộc phẫu thuật tái tạo gương mặt cho cô. Chỉ là chỉnh một phần nhỏ không ảnh hưởng nhưng nó lại là vũ khí bí mật của bà.
Mỗi ngày cô tìm cách bước ra khỏi căn phòng luôn khoá trái nhưng không thành. Cô tuyệt thực, dùng đủ mọi cách để yêu cầu được đến thăm mộ của Thuỳ Vân. Cô không tin chỉ hai tầng lầu chị ấy lại có thể ra đi như vậy, hoặc chỉ là chút niềm tin ít ỏi còn sót lại trong cô. Đỉnh điểm nhất là khi cô thực sự nhảy lầu một lần nữa trước mặt bà Bạch. Đến cả bà cũng chẳng ngờ cô lại có thể liều mạng như vậy chỉ vì một nấm mồ.
Dù có hơi trì hoãn nhưng bà vẫn đồng ý để cô đến thăm với một điều kiện.
"Làm theo kế hoạch, tiếp cận thằng nhóc đó." Lời bà Bạch văng vẳng bên tai cô.
Không sai, người đó chính là Tuấn Kiệt, người chỉ vì chút chiêu trò vặt vãnh mà mang cả thanh xuân chạy theo cô, nhưng giờ cũng chẳng còn nữa.
...
"Vậy chị Vân sao lại còn sống? Tro cốt đó là của ai?" Hoàng Nhân ngắt lời, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Cô:"Tạm thời phải chờ chị ấy tỉnh lại! Giờ người duy nhất nắm rõ mọi thứ chỉ có chị ấy mà thôi."
Vốn còn khá nhiều điều muốn hỏi nhưng xe đã chạy đến ngã rẽ gần nhà tang lễ, hai người vừa nhìn đã thấy tâm trạng ngày càng tệ. Họ có linh cảm xấu về chuyện sắp sửa xảy ra...
1
0
1 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
