TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 83
Chương 83: Quay Về Thực Tại

"Sau đó thì thế nào nữa?" Hoàng Nhân nhẹ giọng hỏi.

Tiếng thở dài cùng làn khói thuốc phả ra làm nhoè đi khuôn mặt người bên cạnh. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một vết bầm tím bên sườn mặt cô, còn kẻ ban tặng thì không ai khác ngoài người em trai đang ngồi bên ghế lái.

Hơn nữa giờ trước, khi Hoàng Nhân bước vào văn phòng tìm cô thì hình ảnh trước mặt làm cậu chợt nổi cáu. Người chị mà cậu yêu quý giờ đây biến thành một người xa lạ. Tia máu đỏ chằn chịt kín cả con ngươi thể hiện trạng thái tinh thần của cô đang rất không ổn. Linh cảm từ nãy đến giờ lại càng khiến cậu bất an hơn.

Không ngoài dự đoán, đến khi Hoàng Nhân tiến lại gần thì đập vào mắt cậu là bản hợp đồng chuyển nhượng chi tiết rõ ràng. Người sở hữu số tài sản trên không ai khác chính là cậu nhưng đó cũng chưa phải là điều kinh khủng nhất. Hoàng Nhân trợn tròn mắt nhìn những vệt đỏ loang lổ chảy dài từ bàn làm việc rồi kết thúc dưới chân ghế. Chiếc xe lăn bên cạnh ngã lật ra sau minh chứng cho chuyện vừa xảy ra trong căn phòng này.

Cô liếc mắt nhìn Hoàng Nhân, đánh giá cậu một lượt rồi chầm chậm mở miệng: "Ký đi."

Giọng nói cô khàn khàn khác hẳn mọi khi, cứ như là phải miễn cưỡng lắm mới có thể thốt lên được. Hoàng Nhân xiết chặt nắm tay tiến lại gần, cơ hàm chưa một lần buông lỏng.

"Chị muốn làm gì?" Yết hầu cậu lăn lộn, giọng nói không có chủ vị như đang chất vấn.

Ở góc khuất mà cậu không thể nhìn thấy, cô nhìn vào ngăn kéo còn đang mở rồi mỉm cười.

"Em không hận bà ấy đúng không?" Giọng cô chua sót rồi lại dần nức nở.

Cô: "Chúng ta chỉ là những quân cờ được xắp xếp ngay ngắn, từng bước đi làm sao qua mắt được bà ấy. Chỉ là bà ấy không muốn..."

"Đủ rồi! Chị bị làm sao vậy?" Hoàng Nhân gào lên.

Cậu hiểu chứ, suốt thời gian qua cậu cùng cô hợp tác với nhau để đυ.c khoét một con số khổng lồ từ tập đoàn. Từ những lần rửa tiền lộ liễu qua các dự án "ma" rồi đến mua lại những tờ vé xổ số độc đắc. Ti tỉ những chiêu trò vặt vãnh của hai người lại được bảo vệ kín đáo như thể có ai đó đang cố tình bao che vậy. Kể cả dự án lần trước cũng không ngoại lệ, công ty nước ngoài đó cũng là cô đứng sau bức màn. Có lẽ lần đó do bà Bạch đã quá coi nhẹ cô hoặc cũng có lẽ bà chỉ đang cố diễn xuất cùng họ.

Điều làm Hoàng Nhân ngỡ ngàng nhất có lẽ chính là sự ra đi đột ngột của bà. Sâu trong thâm tâm cậu thật ra chỉ muốn một lời xin lỗi dù nó có quá muộn màng.

Cô: "Đi đi! Đến thăm bà ấy lần cuối... Mẹ của chúng ta..."

Chữ "mẹ" được cô nhấn mạnh, ánh mắt nhìn cậu dường như nhìn thấu hết tất cả.

"Chị im miệng!" Hoàng Nhân bị nói trúng tim đen thì hoá giận.

Không có hồi âm đáp lại cậu nữa, chỉ còn bóng người lung lay đang cố đứng thẳng lên dù mồ hôi đã ước đẫm trán.

Hoàng Nhân hốt hoảng: "Chị bị điên à!"

Cậu chạy đến gần muốn đỡ nhưng lại nhận ngay một cú đấm vào má phải, không một chút phòng bị mà ngã nhào qua một bên. Cô cũng vì dùng sức mà áp lực bên dưới càng tăng, tưởng chừng trong cơn đau đớn tột độ còn có thể nghe ra cả tiếng xương chân vỡ vụn. Phải biết rằng hành động của cô lúc này quá nguy hiểm, thậm chí phải nói là vượt xa mức độ chịu đựng của một con người.

Hoàng Nhân bị cơn giận che mờ lý trí, cậu đứng phắt dậy rồi nắm lấy cổ áo cô. Một cú đấm trả không nặng cũng không nhẹ rơi lên mặt, cô loạng choạng ngã ngồi xuống ghế dựa nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Có lẽ mỗi con người phải cảm nhận qua một lần cơn đau mới có thể tìm về sự tỉnh táo. Trong gian phòng rộng rãi nhưng trống trãi này có hai con người đầy mâu thuẫn đang ôm nhau khóc thật to...

Một chàng trai uất hận thân sinh vì lỗi lầm của họ mà biến cậu thành trẻ mồ côi...

Một cô gái vì không thiết tha cuộc sống mà chấp nhận đánh đổi lấy vinh quang trong ngục tối...

Rồi thì sao? Hận thù cũng từ con người với con người tạo ra từ những khúc mắc nhỏ không được giải bày. Đạt được mục đích nhưng liệu có thực sự thấy vui?

Kẻ mong cầu lời xin lỗi, khao khát cái gọi là trả thù viễn vong lại nhận về kết quả mất trắng...

Kẻ theo đuổi tự do lại tự chọn cách giam cầm bản thân nơi lầu cao lạnh lẽo...

Thời gian vẫn cứ trôi, không biết qua bao lâu sau mới có âm thanh trầm khàn phát ra từ người đang khuỵ gối bên dưới.

Hoàng Nhân: "Đi thôi! Chúng ta cùng tới đó."

Đôi mắt nhắm nghiền của cô từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng hé mở, vệt đỏ dưới mắt khô lại tạo thành vết vảy như một lớp sơn tường. Vẫn không có âm thanh phản hồi cậu, dường như cô chẳng còn một chút hy vọng nào. Vốn dĩ từ đầu cô đã không tiếc lấy sinh mạng, như một con thiêu thân cứ lao đầu vào lửa. Nhưng rồi sao? Xung quanh cô lại có quá nhiều người muốn bảo vệ cô, thậm chí là hy sinh vì cô... Cái giá phải trả nó quá đắt, anh trai cô, người mẹ trên danh nghĩa của cô, người bị cô lừa gạt tình cảm và cả... Nàng, cũng không còn bên cạnh cô nữa.

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Hoàng Nhân vội đứng dậy vừa lôi vừa kéo cô.

"Chị không thử thì làm sao biết được? Chị như vậy có xứng đáng với họ không? Chỉ thà bỏ lỡ chị ấy chứ không muốn một lời giải thích rõ ràng sao? Em sẽ không làm những việc chị yêu cầu nữa đâu! Nếu chị giao công ty hay cái tập đoàn này cho em thì em sẽ bán hết. Em sẽ bán sạch sẽ công sức của tất cả bọn họ đi để chị không thể nhắm mắt nơi chín suối được..."

"Em..." Cô quả thật hơi sốc trước sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ của em mình.

Cứ vậy mà bị cậu cõng trên lưng lúc nào không hay, cơn đau dưới chân lúc này lại hiện lên rõ ràng làm vẻ mặt cô trở nên khó coi hơn. Nhân viên bên dưới khi nhìn thấy Hoàng Nhân cõng cô bước ra từ thang máy với trạng thái bất ổn thì cũng không dám ngăn cản. Cả tập đoàn được một trận xôn xao sau khi dọn đường cho hai người họ rời đi.

Hoàng Nhân vừa cõng cô vừa nhỏ giọng vừa đủ hai người nghe: "Thật ra chị sợ chết lắm đúng không?"

"..."

"Vì nếu chị thực sự muốn thì chị có rất nhiều cách mà? Là chị luyến tiếc chị ấy! Một nữa chị sợ những chuyện cũ trước kia, một nữa chị vẫn muốn bên cạnh chị ấy đúng không?" Hoàng Nhân nói rất nghiêm túc, cứ như chỉ cần nói đến chủ đề giữa hai người là cậu như được tiêm máu gà vậy.

Hoàng Nhân: "Em nói rồi đấy! Chị phải bá đạo lên. Yêu không được thì phải trói người về nhốt lại. Nếu chị đánh không lại thì để em trói chị ấy ném lên giường chị. Còn nếu chị không có kỹ năng thì..."

"Thì sao?" Cô quên luôn cơn đau mà trợn mắt hỏi cậu.

"À! À! Em nói hơi nhanh nhưng mà... Mà... Em có cách giúp chị hết là được rồi." Hoàng Nhân cũng ngại đỏ cả mặt vì lỡ lời nhưng vẫn không quên cõng cô đi thật nhanh đến hầm xe.

Bảo vệ nhận được thông tin từ bên trên truyền xuống thì lập tức mở cửa chờ sẵn. Ông cũng không muốn ngày đầu lãnh đạo mới nhận chức lại xảy ra chuyện gì ở tập đoàn vì sơ suất nhỏ của mình.

Lên được tới xe thì Hoàng Nhân cũng gọi ngay bác sĩ riêng của cô báo tình hình rồi hẹn gặp tại địa điểm sắp đến. Bỗng dưng không biết vì sao mà cô lại muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện rất dài, rất dài từ trước kia mà cậu luôn muốn hỏi nhưng chẳng dám...

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.