0 chữ
Chương 79
Chương 79: Lần Đầu Gặp Mặt
Người phụ nữ ấy bước đến trước giường bệnh, khuôn mặt lạnh lẽo khẽ mỉm cười. Dù biết rõ nụ cười ấy chứa đựng quá nhiều thứ tà mị nhưng cô vẫn bị xoáy vào. Bà ấy quá xinh đẹp, từng cái cử động nhấc tay cũng khiến người khác bị hớp hồn.
"Tỉnh?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô vô thức gật đầu nhưng lại đột nhiên nhớ ra, có thể người phụ nữ trước mặt đã cứu mình. Cô bỗng dưng thay đổi thái độ như một con sói hoang gặp người lạ.
"Ai... Ai mượn bà... Cứu... Cứu tôi chứ? Rảnh quá đi... Đi lo chuyện bao đồng à?" Cô gắng gượng nói hết câu, cố làm ra vẻ hung dữ.
Khoé miệng người đối diện càng cong thêm một vòng, dường như chỉ coi cô là một chú chó nhỏ giận dữ mà đối đãi.
"Ồ! Ta đến để thương lượng, không phải đến để tranh cãi hay đòi tiền." Giọng nói từ tính ấy lại trầm thấp vang lên, ánh mắt sắt xảo khoá chặt gương mặt cô như thể nhìn thấu được cả tâm hồn.
"Tôi có gì... Để thương lượng? Ha... Cái mạng này... Muốn Không?" Cô cười giễu cợt nhưng lại né tránh ánh mắt bà.
Bà ta cười thành tiếng: "Ha ha! Mạng của con ta sẽ lấy nhưng không phải bây giờ! Có muốn cùng ta làm một giao dịch?"
Cô không trả lời, biểu cảm như chẳng hề để tâm lời nói của bà. Sau một lúc khó khăn ngồi dậy, cô giật phăng kim tiêm trên tay làm máu bắn ướt cả ga giường. Hành động ấy lọt vào mắt bà càng khiến cô bé nhỏ nhắn trước mặt trở nên thú vị.
Mặc kệ cô đang cố đứng dậy định rời đi, bà vẫn ung dung ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh thưởng thức tách cà phê nóng vừa được chuẩn bị.
Bỗng bà lên tiếng làm cô khựng lại: "Con sẽ có mọi thứ, tiền bạc, địa vị, quyền lực... Chỉ có điều..."
Bà nói lấp lửng làm dời sự chú ý của cô lên người, thấy cô đã thả lỏng hơn, bà lại tiếp lời.
"Con người có bao nhiêu năm cuộc đời chứ? Kẻ muốn lại không được, kẻ được lại không muốn! Con thà rằng hi sinh vô ích chứ không muốn một lần vinh quang vô hạn sao?"
"Đủ rồi! Vô nghĩa." Cô quát lớn.
Dù những lời bà ta nói thật sự có cám dỗ rất lớn nhưng lại quá mơ hồ. Cô không tin trên trời sẽ có miếng bánh nào đột nhiên rơi xuống. Tâm lý mất niềm tin dần được hình thành khiến cô còn chẳng thể tin nổi bản thân mình. Huống hồ người trước mặt cô là người mà cô chưa từng gặp, thật thật giả giả ai mà biết được cơ chứ?
Bà cười nhẹ, một nụ cười câu hồn: "À! Ta đoán con có người mình thích đúng không? Chưa kể đến việc con muốn buông tha cho những kẻ khiến con ra nông nổi này... Thì con cam lòng nhường người con thích cho người khác rồi nhìn họ..."
"Đủ rồi! Đủ rồi! Bà im đi..." Cô gào to, cánh tay vung lên làm chai thuỷ tinh bên cạnh rơi vỡ nát.
"Xoảng." Một tiếng, từng mảnh vụn rơi xuống chân phản chiếu lại hình ảnh thảm hại nhất của cô lúc này. Chất lỏng đỏ tươi từ cổ tay nhỏ giọt xuống. Trái tim cô giờ đây giống hệt đống hỗn tạp bên dưới, vỡ nát, rỉ máu...
"Điều kiện." Giọng cô lại khàn đυ.c vang lên.
Người phụ nữ trước mặt thu lại nụ cười, bà đứng dậy nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Bà đúng thật là một con cáo già lão luyện nơi thương trường. Chỉ vài câu nói đã khơi gợi lên du͙© vọиɠ và thù hận bên trong.
"Làm con nuôi của ta, phục tùng mọi mệnh lệnh của ta cho đến khi ta báo được thù." Bà nghiêm túc gằn từng chữ.
Tưởng chừng cô bé chưa tròn mười sáu tuổi năm đó sẽ sợ hãi nhưng không. Một cái gật đầu chắc nịch khẳng định cho một sự thay đổi lớn ở tương lai.
"Chát!" Một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt làm cô ngã xuống giường bệnh.
Phản xạ tự nhiên của cơ thể khiến đồng tử cô co lại, chân mày cau lại một đường. Điều bất ngờ là chỉ hai giây sau cô liền thả lỏng, hai tay bấu chặt ga giường bật dậy cũng buông ra. Tất cả những thay đổi nhỏ đó điều lọt vào mắt người trước mặt.
"Tốt! Từ bây giờ gọi ta là mẹ." Nói xong bà liền ngoắt tay sai người đến đưa cô đi.
Trước khi rời đi, bà đưa cho cô một chiếc điện thoại mới toanh được cài đặt sẵn. Vừa mở màn hình cô đã thấy được mọi thông tin của bà và những thắc mắc mà cô muốn hỏi.
Bên ngoài, bà Bạch đang tự hỏi tại sao bản thân lại cảm thấy hứng thú với con bé ấy. Phải chăng bà nhìn thấy một bản thân thời trẻ hoặc cũng có thể là con bé ấy... Giống bà. Tính cách của bà không cho phép bà suy nghĩ lâu về vấn đề này. Cánh cửa xe vừa đóng cũng là lúc bà dẹp đi mọi chuyện ra sau đầu. Dù sao thì có là sói hoang thì trước mặt bà vẫn phải phục tùng như cún nhà mà thôi.
Đọc xong tất cả dữ liệu, ánh mắt cô sắt bén nhìn lên cánh cửa trước mặt.
Ngân, con người này chính thức không còn tồn tại, thân xác ngồi đây sẽ mang một cái tên khác... Một con người khác...
"Tỉnh?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô vô thức gật đầu nhưng lại đột nhiên nhớ ra, có thể người phụ nữ trước mặt đã cứu mình. Cô bỗng dưng thay đổi thái độ như một con sói hoang gặp người lạ.
"Ai... Ai mượn bà... Cứu... Cứu tôi chứ? Rảnh quá đi... Đi lo chuyện bao đồng à?" Cô gắng gượng nói hết câu, cố làm ra vẻ hung dữ.
Khoé miệng người đối diện càng cong thêm một vòng, dường như chỉ coi cô là một chú chó nhỏ giận dữ mà đối đãi.
"Ồ! Ta đến để thương lượng, không phải đến để tranh cãi hay đòi tiền." Giọng nói từ tính ấy lại trầm thấp vang lên, ánh mắt sắt xảo khoá chặt gương mặt cô như thể nhìn thấu được cả tâm hồn.
Bà ta cười thành tiếng: "Ha ha! Mạng của con ta sẽ lấy nhưng không phải bây giờ! Có muốn cùng ta làm một giao dịch?"
Cô không trả lời, biểu cảm như chẳng hề để tâm lời nói của bà. Sau một lúc khó khăn ngồi dậy, cô giật phăng kim tiêm trên tay làm máu bắn ướt cả ga giường. Hành động ấy lọt vào mắt bà càng khiến cô bé nhỏ nhắn trước mặt trở nên thú vị.
Mặc kệ cô đang cố đứng dậy định rời đi, bà vẫn ung dung ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh thưởng thức tách cà phê nóng vừa được chuẩn bị.
Bỗng bà lên tiếng làm cô khựng lại: "Con sẽ có mọi thứ, tiền bạc, địa vị, quyền lực... Chỉ có điều..."
Bà nói lấp lửng làm dời sự chú ý của cô lên người, thấy cô đã thả lỏng hơn, bà lại tiếp lời.
"Đủ rồi! Vô nghĩa." Cô quát lớn.
Dù những lời bà ta nói thật sự có cám dỗ rất lớn nhưng lại quá mơ hồ. Cô không tin trên trời sẽ có miếng bánh nào đột nhiên rơi xuống. Tâm lý mất niềm tin dần được hình thành khiến cô còn chẳng thể tin nổi bản thân mình. Huống hồ người trước mặt cô là người mà cô chưa từng gặp, thật thật giả giả ai mà biết được cơ chứ?
Bà cười nhẹ, một nụ cười câu hồn: "À! Ta đoán con có người mình thích đúng không? Chưa kể đến việc con muốn buông tha cho những kẻ khiến con ra nông nổi này... Thì con cam lòng nhường người con thích cho người khác rồi nhìn họ..."
"Đủ rồi! Đủ rồi! Bà im đi..." Cô gào to, cánh tay vung lên làm chai thuỷ tinh bên cạnh rơi vỡ nát.
"Điều kiện." Giọng cô lại khàn đυ.c vang lên.
Người phụ nữ trước mặt thu lại nụ cười, bà đứng dậy nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Bà đúng thật là một con cáo già lão luyện nơi thương trường. Chỉ vài câu nói đã khơi gợi lên du͙© vọиɠ và thù hận bên trong.
"Làm con nuôi của ta, phục tùng mọi mệnh lệnh của ta cho đến khi ta báo được thù." Bà nghiêm túc gằn từng chữ.
Tưởng chừng cô bé chưa tròn mười sáu tuổi năm đó sẽ sợ hãi nhưng không. Một cái gật đầu chắc nịch khẳng định cho một sự thay đổi lớn ở tương lai.
"Chát!" Một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt làm cô ngã xuống giường bệnh.
Phản xạ tự nhiên của cơ thể khiến đồng tử cô co lại, chân mày cau lại một đường. Điều bất ngờ là chỉ hai giây sau cô liền thả lỏng, hai tay bấu chặt ga giường bật dậy cũng buông ra. Tất cả những thay đổi nhỏ đó điều lọt vào mắt người trước mặt.
"Tốt! Từ bây giờ gọi ta là mẹ." Nói xong bà liền ngoắt tay sai người đến đưa cô đi.
Trước khi rời đi, bà đưa cho cô một chiếc điện thoại mới toanh được cài đặt sẵn. Vừa mở màn hình cô đã thấy được mọi thông tin của bà và những thắc mắc mà cô muốn hỏi.
Bên ngoài, bà Bạch đang tự hỏi tại sao bản thân lại cảm thấy hứng thú với con bé ấy. Phải chăng bà nhìn thấy một bản thân thời trẻ hoặc cũng có thể là con bé ấy... Giống bà. Tính cách của bà không cho phép bà suy nghĩ lâu về vấn đề này. Cánh cửa xe vừa đóng cũng là lúc bà dẹp đi mọi chuyện ra sau đầu. Dù sao thì có là sói hoang thì trước mặt bà vẫn phải phục tùng như cún nhà mà thôi.
Đọc xong tất cả dữ liệu, ánh mắt cô sắt bén nhìn lên cánh cửa trước mặt.
Ngân, con người này chính thức không còn tồn tại, thân xác ngồi đây sẽ mang một cái tên khác... Một con người khác...
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
