TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 80
Chương 80: Ngày Mưa

Đã gần ba mươi ngày trôi qua kể từ khi cô được đưa về căn biệt thự tách biệt ở ngoại ô thành phố. Sáu giờ sáng, quản gia sẽ mang quần áo đến cho cô tắm rửa. Bảy giờ sau khi ăn sáng, người làm phụ trách chỉnh trang cho cô rồi được đưa đến phòng học riêng có gia sư chờ sẵn.

Quản gia nhìn cô bé với sắt mặt chưa từng có cảm xúc đang ngồi trên bàn ăn hết dĩa thức ăn được chế biến sẵn mà lắc đầu. Từ ngày bà chủ mang cô bé về đây, dù ông có cố gắn thế nào cũng không đổi được lời gì từ cô ngoài "cảm ơn" và "được rồi."

Ngày hôm đó mưa rất to, ông cùng vệ sĩ được lệnh đến trước tập đoàn đón bà chủ vừa tiếp khách hàng về. Dù hơi say nhưng ánh mắt bà Bạch vẫn lim dim nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài. Ánh đèn từ khu vui chơi gần đó hắt lên cửa kính xe, đủ loại màu sắc rực rỡ in lên gương mặt được tạo hoá ưu ái.

Bất giác vành môi lại cong lên rồi hạ xuống, không hiểu vì sao bà lại muốn dừng xe. Dù lo lắng nhưng quản gia vẫn mang theo ô xuống mở cửa xe giúp bà.

Trước gốc cây cách hai người vài bước, một chú mèo hoang nhỏ nhắn ướt sủng đang kêu gào. Quản gia nhìn theo ánh mắt bà, ông đưa ô cho một vệ sĩ còn bản thân thì cởϊ áσ khoác bao bọc lại chú mèo.

Tưởng rằng chẳng còn việc gì nữa nhưng bà Bạch lại không hề nhìn ông mà bước thẳng đến góc tối phía sau gốc cây.

"A..." Chú mèo nhỏ cố sức giãy giụa cào vào tay quản gia rồi nhảy xuống.

Quản gia sợ nó hoảng loạn làm bị thương bà nên vội đuổi theo thì thấy nó đang cố dụi vào một cô bé đang ngồi trong góc tối. Ông tiến lên kiểm tra nhịp thở rồi phát hiện một lọ nhỏ bên cạnh. Sắc mặt ông lúc này trở nên hốt hoảng còn người bên cạnh thì vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Một mệnh lệnh được đưa ra, vậy là chiếc xe lại chuyển hướng đến bệnh viện gần nhất.

Sắp xếp và làm thủ tục xong cho cô bé thì trời cũng đã quá khuya. Vì không tìm được cách liên lạc người thân nên quản gia đã nhờ quan hệ mà được cấp cứu kịp thời.

Chú mèo nhỏ cũng được ông dùng áo khoác bao bọc kỹ. Dường như cảm nhận được bản thân và người kia đã không còn nguy hiểm nữa nên nó dần thϊếp đi trên tay ông.

Chiếc xe sang trọng lăn bánh trên con đường lớn lúc này đã không còn bóng người. Trên xe chỉ còn lại một vệ sĩ và tài xế ngồi phía trước. Mưa bên ngoài đã tạnh, máy sưởi trong xe hoạt động hết công suất nhưng vẫn không thể xua tan được cái lạnh trong xe. Có lẽ là do tâm trạng người ngồi phía sau không được tốt.

Bà Bạch cuối đầu, lông mi dài rũ xuống theo ánh mắt hướng về tấm ảnh trên tay. Khoé môi bà cong cong rồi lại mím chặt. Bên cạnh bà là chiếc túi đeo chéo nhỏ nhắn của cô gái bà vừa cứu mà quản gia đã quên lấy. Khi nãy bà định bảo vệ sĩ mang lên nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh rơi ra liền sững lại.

Tấm ảnh ấy chính là ảnh cô và nàng cầm tay nhau khi tốt nghiệp, nụ cười rạng rỡ ấy xoáy sâu vào đôi mắt bà.

"Buông xuống được sao?" Bà Bạch lẩm bẩm. Bàn tay lại không ngừng vuốt ve rồi lại kềm chế mà không vò nát tấm ảnh.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.