TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 78
Chương 78: Chuyện Mười Năm Trước

"Tỉnh rồi sao?" Y tá đang thay bình truyền dịch thì phát hiện cô bé đang nằm trên giường có động tĩnh. Dù đôi mắt nhắm nghiền nhưng lông mi lại khẽ run. Quan sát thấy cô bé vẫn cứ cau mày, mồ hôi rịn ra như đang giằng co trong giấc mộng. Nhận thức được tình hình không khả quan, y tá lập tức chạy đi tìm bác sĩ phụ trách.

Cô mơ màng tỉnh lại sau cơn ác mộng dài, trước mặt là hình ảnh bác sĩ, y tá chồng chéo lên nhau. Cô không nghe rõ họ nói gì, cũng không xác định được hiện thực hay cơn mơ. Cô thấy bác sĩ lại tiêm cho cô một liều thuốc rồi cô lại rơi vào giấc mộng đáng ghét kia.

Trong mơ, một cô bé gầy gò đang ngồi bên nấm mộ nhỏ có mọc một nhành cây. Cô nghe thấy tạp âm chói tai xung quanh cô bé ấy, rồi cả tiếng khóc thút thít dần dần lớn lên. Cô vô thức bước đến càng gần cô bé nhỏ, bờ vai run rẩy quen thuộc khiến cô mường tượng ra bản thân. Cô muốn đến gần an ủi cô bé như là muốn ôm chính bản thân mình một cái thật lâu. Đến khi cô bé quay đầu lại, một khuôn mặt y hệt cô lại hiện ra làm cô sửng sốt.

Dù khuôn mặt rất giống cô nhưng nụ cười trên môi cô bé lại rất tà ác. Hai dòng huyết lệ chảy dài, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc về phía cô. Cô hốt hoảng muốn lùi lại nhưng không được, cổ họng khô cứng dù có gào thét như thế nào cũng chẳng thể phát ra âm thanh. Rồi sương mù dày đặt kéo đến, bầu trời từ mờ ảo trở nên tối dần...

"Đi theo tôi... Đi thôi... Về nơi chúng ta thuộc về... Thế giới này chúng ta không thể tồn tại..." Giọng nói khàn đặt vang lên xung quanh tai cô.

Điều ngạc nhiên là cô bé kia không hề mấp máy môi, giọng nói như vọng lên từ hầm ngục tối tăm vô tận. Sự sợ hãi lấn át trong tâm trí cô, đều đầu tiên cô có thể nghĩ đến là gọi "mẹ" nhưng...

Nấm mộ nhỏ sau lưng cô bé bỗng trở nên rõ ràng, trên đó là di ảnh của mẹ cô đang mỉm cười. Đầu cô bỗng nhiên lại đau nhức, khuôn mặt của mẹ trên di ảnh cũng bắt đầu đổ huyết lệ.

Lại nữa, tạp âm lạnh lẽo lại vang lên nhưng lần này cô không thể nghe được rõ ràng như lần đầu. Cổ tay truyền đến một cơn lạnh buốt chạy dọc theo đến sóng lưng, thì ra không biết cô bé đó đã nắm chặt tay cô từ khi nào.

Lần này sự hoảng loạn không còn có thể kềm chế được khi gương mặt kinh dị đó càng sát gần cô hơn. Cô muốn hét thật to hoặc ít nhất là chạy khỏi nơi quái quỷ này nhưng không được. Cơ thể cô như có một thế lực vô hình giữ chặt không thể vùng vẫy...

"À..." Cô nhớ ra rồi, cô vừa tự kết liễu sinh mệnh của bản thân, vậy phải chăng cô đang ở địa ngục?

Trong lúc cô sắp sửa buông xuôi, một luồng ánh sáng vàng nhạt nhỏ bé len lỏi đến trước mặt. Dù chỉ bé bằng sợi tóc nhưng lúc này nó chẳng khác gì sợi dây cứu mạng cô. Theo tia sáng, cô nhìn thấy nhành cây trên nấm mồ nở ra một bông hoa vàng nhạt.

Cô mỉm cười, đó là loài hoa cô yêu nhất đang nở rộ theo nụ cười của cô. Sự lạnh lẽo trên người cũng dần dần biến mất, lớp xương mù dày đặt như bị một sức mạnh vô hình đánh tan.

Khung cảnh này chính là bức tranh mà cô đã hoạ đi hoạ lại cả trăm lần treo trong căn phòng không ai được phép đυ.ng vào.

Cứ như vậy, tia sáng yếu ớt ban đầu từ từ trở nên chói chang. Bên tai cô chỉ còn lại tiếng hét vang vọng của cô bé ấy. Cô thấy làn da trắng bệch của cô bé bỗng dưng bốc khói nghi ngút như một tờ giấy bén lửa. Cuối cùng, khi cô nhìn thấy mặt trời phía xa xa hiện rõ thì cô ấy cùng nấm mồ bên cạnh cũng tan biến theo. Để lại một bông hoa hướng dương rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp.

Tầm nhìn cô lại dần trở nên mơ hồ, trước khi một lần nữa bị kéo ra khỏi giấc mơ cô đã nhìn thấy gương mặt nàng. Từ nơi mặt trời xa xôi, khuôn mặt cô ngày nhớ đêm mong tươi cười xuất hiện...

"A! Tỉnh rồi sao? Mau mau báo cáo với bà Bạch."

"Bên này mau chuẩn bị bình truyền dịch mới!"

"Đưa tôi ống tiêm."

Mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô lại là hình ảnh hỗn loạn của các bác sĩ y tá nhưng lần này cô đã nghe rõ hơn.

"Nhưng mà... Bà Bạch là ai chứ? Cô đã không còn sống rồi mà? Vậy..." Cơn đau đầu ập đến kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

"A..." Cô muốn cử động nhưng lại nhận ra toàn thân đau nhức vô lực.

Đến khi bác sĩ rời khỏi hết, cô vẫn chưa hỏi được một câu hoàn chỉnh. Không biết qua bao lâu, đồng hồ treo tường điểm mười giờ đêm.

"Cạch." Cánh cửa phòng bệnh bật mở, hai người mặc vest đen một trước một sau bước vào cùng một người phụ nữ.

Cô không biết người đó là ai, chỉ biết người này trạc tuổi mẹ cô nhưng lại rất rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của bà ấy toát ra từ khí chất trên người, dù là một đứa trẻ quê mùa như cô cũng hiểu được thế nào là quyền lực...

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.