TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 76
Chương 76: Cười Rồi Lại Khóc

"Quân à! Khụ... Khụ..."

"Mẹ! Mẹ đừng cử động mạnh... Bác sĩ... Để con gọi bác sĩ..."

"Không cần đâu con... Nghe mẹ nói được không?"

Quân nấc nghẹn: "Mẹ à..."

Sáng hôm nay Quân vẫn như mọi khi, dậy sớm đi từ nhà riêng đến bệnh viện thăm mẹ mình rồi mới đến công ty. Thường ngày, phòng của mẹ cậu chỉ có một ý tá túc trực và đem đồ ăn mỗi sáng. Nhưng hôm nay khi Quân đến đã thấy bác sĩ cũng vừa bước ra khỏi phòng bệnh. Quân có dự cảm không tốt nên lập tức tiến đến hỏi thăm bác sĩ.

"Cậu qua đây." Bác sĩ nhìn thấy Quân thì cũng khẽ ra hiệu cho cậu sang bên cạnh nói chuyện.

"Mẹ tôi bà ấy có sao không bác sĩ?" Quân lo lắng hỏi.

Bác sĩ lấy bệnh án từ tay y tá đưa cho cậu rồi tháo kính, dùng một tay day trán rồi ôm tồn giải thích.

"Như cậu cũng đã biết, sức khỏe của bà ấy từ lúc đến đây chưa từng cải biến tốt cho dù đôi mắt đã được chữa khỏi gần như hoàn toàn..." Bác sĩ nói sơ về tình hình của mẹ Quân rồi bảo cậu chuẩn bị tâm lý.

Trước khi đi còn dặn dò: "Thứ bào mòn bà ấy là tâm bệnh, bệnh này chắc chỉ có cậu mới có thể tìm hiểu được. Tôi đi trước."

"Vâng! Cảm ơn bác sĩ." Quân cuối đầu mím chặt môi.

Cậu lấy điện ra nhắn tin vào nhóm công việc báo bận, xin nghỉ vài ngày còn lý do sẽ tường trình sau.

Đứng dựa vào tường một chút rồi lau khô nước mắt, cậu chỉnh trang lại quần áo rồi tươi cười đẩy cửa bước vào như thường lệ.

Mẹ cậu vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân đó nhưng bây giờ đã rộng hơn khá nhiều. Bà vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt hiền từ nhưng vẻ mặt xanh xao lại chẳng thể giấu được.

Hai người đều hiểu lúc này không phải là lúc để buồn bã, sau một màn đối thoại như vừa nãy Quân cũng bình tĩnh hơn. Bà kể với Quân một số chuyện quá khứ và cả những lần nói chuyện với Bạch Cảnh. Chỉ được một lúc lâu thì bà cảm thấy buồn ngủ, Quân đắp chăn lại cho mẹ mình rồi lặng lẽ rơi lệ. Giấc ngủ này đến với bà rất nhanh cũng rất dài, dài đến nổi bà mãi mãi không thể thức dậy nữa. Trên môi bà nở một nụ cười thật tươi, có lẽ trước khi nhắm mắt lại, bà đã thấy ba Quân đứng vẫy tay với mình.

...

Tại tập đoàn lúc này, cuộc họp cũng vừa kết thúc khi đồng hồ điểm mười hai giờ. Các cổ đông lần lượt rời khỏi vị trí, tiến ra khỏi phòng đi ăn trưa. Lúc này chỉ còn lại sáu người, luật sư thấy cô bất tiện nên chủ động lại gần giải thích về các vấn đề liên quan. Cụ thể là những bất động sản riêng và quyền quản lý tập đoàn giải trí lớn ở nước ngoài. Vì những điều này không liên quan nên không được đề cập đến trong cuộc họp vừa nãy. Thư ký Giai cũng thêm liên lạc với cô để tiện hơn về việc chuyển giao công tác.

Sau khi hai người rời khỏi, nàng và Ngọc Thuỳ lập tức chặn lại người đang muốn rời đi sau đó, bà Nhã.

Nàng nắm chặt tay bà, cảm xúc bí bách từ đầu đến giờ hoá thành những giọt nước mắt trút xuống như mưa.

"Mẹ! Sao mẹ lại ở đây? Bốn năm vừa qua mẹ đã ở đâu chứ? Tại sao..."

"Nói sau đi, bây giờ mẹ có việc cần làm." Nói rồi, bà Nhã gạt tay nàng ra rồi bước đi, gương mặt không hề có chút cảm xúc gì.

Ngọc Thuỳ cũng vội chạy đến: "Khoan đã..."

"Những gì cô muốn biết, đến đó sẽ rõ."

Bà Nhã dừng chân nhưng không quay đầu, bỏ lại một câu rồi lại biến mất sau cánh cửa. Bất ngờ là trợ lý Phương lại đứng chờ sẵn, cung kính cuối chào như một lẽ đương nhiên.

Ngọc Thuỳ đâm chiêu suy nghĩ một lúc rồi cũng rời đi, bỏ lại cô vẫn chăm chú nhìn nàng còn nàng thì ngây ngốc đứng chết lặng. Đến lúc hoàn hồn, nàng từ từ xoay lưng, ánh mắt nhìn cô như chất chứa ngàn câu hỏi.

Cô không dám đối diện với nàng, chỉ cuối đầu dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói.

"Cậu vẫn nhớ địa chỉ nhà tang lễ chứ? Bà ấy ở đó... Tôi... Sẽ không đến."

Nói xong, cô bấm nút điều khiển xe lăn di chuyển đến thang máy.

Nàng nhìn bóng lưng cô rồi nở nụ cười khó coi hơn cả khóc, nàng vừa suy nghĩ gì vậy chứ? Nàng muốn người yêu mình dang tay ôm lấy, nhẹ nhàng nói "sẽ ổn thôi, tôi ở đây" nhưng rồi thì thế nào? Những suy nghĩ kỳ quặc lại lần nữa dâng trào, đôi lúc nàng còn nghi ngờ mối quan hệ này rốt cuộc có phải là tình yêu hay không... Lau đi giọt nước còn đọng lại nơi khóe mắt, nàng theo lời cô, đặt xe đi vội đến nhà tang lễ.

Cô thành thạo bấm nút di chuyển lên tầng cao nhất đến văn phòng của bà Bạch. À không, bây giờ là văn phòng của cô mới đúng chứ, cô cười giễu cợt.

Đến văn phòng, khoá vân tay và khuôn mặt của cô đã được thêm từ trước nên cô dễ dàng mở cửa mà không cần sự trợ giúp của ai. Xe lăn chầm chậm tiến đến chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực trước mặt. Cô dùng hai tay làm điểm bám trụ, khó khăn di chuyển từ xe lăn sang chiếc ghế dựa bằng da cao cấp.

Mùi gỗ thoang thoảng kết hợp cùng thảo mộc là hương nước hoa mà bà Bạch thường dùng. Đồ đạt vẫn còn nguyên vẹn ở đó làm cô cứ ngỡ như chỉ mới hôm qua, bà ấy vẫn còn ngồi ở đây mà chất vấn cô.

Cô bật cười, cười rồi lại khóc, cô đã từng nghi ngờ cái chết của bà ấy nhưng rồi lại tuyệt vọng khi nhìn lại đôi chân mình. Chính cô ngày hôm đó đã nhảy xuống lưới cứu hộ với khoảng cách xa như vậy còn không tránh được thương tích thì một con người chẳng có tí sức lực nào như bà Bạch làm sao có thể bình an giữa đại dương sâu thẳm...

Cô mở ngăn kéo nhỏ, thuần thục lấy ra một chai rượu bỏ túi nhưng là loại có nồng độ cồn khá cao. Chỉ một ngụm vào miệng đã khiến cô không kềm chế được vị giác mà bật ra tiếng ho dữ dội. Cổ, mặt, tai cô đỏ bừng lên vì nóng, khoang miệng như lửa đốt khiến cô càng không thể cắn chặt răng.

Tiếng nấc nghẹn cứ thế văng vẳng trong căn phòng cách âm không một ai nghe thấy. Cô hận bản thân mình, cô rất muốn ôm nàng, ôm chặt lấy người cô yêu nhưng không thể. Nàng đã rời đi, chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ biết hết mọi chuyện, nàng sẽ mãi mãi không tha thứ cho cô...

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.