0 chữ
Chương 75
Chương 75: Là Mẹ Nàng
"Gì chứ?" Hoàng Nhân đang giải quyết sự vụ ở công ty vừa nhận được một cuộc gọi bí ẩn. Chẳng biết là việc quan trọng gì lại có thể khiến cậu lập tức mất bình tĩnh.
Bỏ lại mọi thứ trên bàn, cậu gọi báo sơ tình hình và nhờ Quân xắp xếp giúp mọi thứ rồi lập tức lái xe lao đến bệnh viện.
Tại đây, cô cũng vừa nhận một cuộc gọi khác từ Ngọc Thuỳ. Có lẽ nội dung cũng không khác gì Hoàng Nhân nhận được. Chỉ thấy cô bình tĩnh hơn cậu nhiều nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi người con gái đang ngồi trên sô pha xem máy tính.
Nàng cũng biết cô vừa nhận cuộc gọi nhưng tầm mắt vẫn không xê dịch khỏi màn hình. Có lẽ nàng nghĩ đó chỉ là điện thoại công việc như mọi khi. Nếu nàng ngẩng mặt lên kịp lúc thì có thể sẽ không bỏ qua ánh mắt ưu thương xen lẫn tiếc nuối ấy.
"Cạch." Cửa phòng bệnh bật mạnh ra tạo nên tiếng vang lớn.
Hoàng Nhân bước từng bước dài vào trong với vẻ mặt u ám, quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng đậm hơn.
"Nhân à? Có việc gì gấp sao?" Nàng lên tiếng.
Hoàng Nhân mím môi, ánh mắt lảng tránh đáp: "Dạ vâng!"
Vốn cậu định tìm cớ đưa nàng tránh mặt để tiện việc nói chuyện với cô nhưng khi cậu liếc mắt sang thì thấy cô cũng đang nhìn mình. Có lẽ việc giao tiếp bằng mắt quá thường xuyên hoặc cũng có thể là do hai người quá ăn ý nên chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết được đối phương đang muốn biểu thị điều gì.
Cô chỉ cho cậu ánh mắt "đã hiểu" rồi lại nhờ cậu đưa nàng về nhà lấy một số đồ dùng giúp bản thân.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cửa thì hai hàng lệ của cô cũng chẳng thể kềm được nữa. Từng tiếng nấc nghẹn lại dưới cổ, cô cắn chặt răng đến khi cảm nhận được vị tanh nồng nơi khoang miệng.
...
Lại qua ba ngày sau đó, khắp các trang mạng truyền thông trong và ngoài nước đầy rẫy tin tức về đám tang của vị doanh nhân quyền lực. Nhiều tin đồn không rõ nguồn gốc không biết từ đâu xuất hiện làm cục diện bế tắc lại càng thêm rối loạn.
Lúc này, một cuộc họp lớn tại tập đoàn chính thức bắt đầu với sự chỉ đạo của một "cổ đông mới" xuất hiện.
Đúng tám giờ rưỡi sáng tất cả đã có mặt đầy đủ tại văn phòng, hiếm thấy hôm nay cô không tới trễ như mọi khi. Thời gian đếm ngược từng phút một để chờ luật sư và người đang nắm trong tay di chúc của bà Bạch đến.
Vốn cô định nhờ Hoàng Nhân cùng đi nhưng hôm nay Quân xin nghỉ, cậu phải ở lại sử lí công việc thay hai người.
Cô liếc nhìn sang nàng đang đứng cạnh với vẻ mặt mệt mỏi, cô biết chuyện gì phải đến thì sớm muộn cũng sẽ đến.
Cuối cùng khi đồng hồ vừa điểm tới chín giờ thì "cạch" một tiếng, cánh cửa phòng bật mở làm gián đoạn sự ồn ào bên trong.
"Xin chào! Tôi là luật sư của bà Bạch,
tôi bị kẹt xe, xin lỗi vì sự chậm trễ này!"
Người đàn ông chỉ khoảng hơn ba tuổi, ăn mặc lịch sự mang theo chứng chỉ đặt lên bàn cùng hai sấp tài liệu. Phía sau lưng ông ta vang lên tiếng giày cao gót đều đặn tiến về phía này.
Người phụ nữ trung niên tóc búi cao, mang kính râm che khuất nữa khuôn mặt xuất hiện. Đi cạnh bà là cô gái trẻ mà chắc hẳn đa số mọi người ở đây đã từng chạm mặt ít nhất một lần.
"Xin chào! Chắc mọi người vẫn nhớ, tôi là thư ký Giai, người phụ trách công việc riêng của chủ tịch Bạch ở nước ngoài. Còn đây là bà Nhã, người có mối quan hệ thân thiết, đồng thời cũng là người có tên trong di chúc soạn sẵn của chủ tịch."
Chờ thư ký Giai giới thiệu xong thì cuộc họp cũng chính thức bắt đầu sau khi ba người vừa tới ổn định vị trí. Các cổ đông lẳng lặng trao đổi ánh mắt qua lại, có người cau mày cũng có người dửng dưng.
Riêng nàng cảm giác bản thân như đang ngồi trên đống lửa, nếu không phải tay đang bị cô giữ chặt thì có lẽ nàng đã đứng bật dậy rồi. Từ khi bóng người đó bước vào, dù không nói lời nào nhưng nàng vẫn nhận ra đó là mẹ của mình.
Đồng hồ treo tường tường vẫn tích tắc, tích tắc từng giây, chỉ vỏn vẹn hơn hai giờ đồng hồ mà cảm giác cứ như trôi qua hàng thế kỷ. Nàng nắm lại tay cô, chút lý trí cuối cùng mách bảo nàng rằng cô có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. À không, thái độ tránh né của cô khiến nàng càng khẳng định chắc chắn rằng cô biết gì đó.
Nàng đảo mắt qua lại giữa cô và mẹ mình rồi lại thẫn thờ tựa lưng vào ghế, nhìn đăm đăm về một phía. Nàng không còn để ý xung quanh, cũng như bỏ qua hai bàn tay cô đang cố tự cấu mạnh lên đùi mình.
Âm thanh của luật sư vẫn vang lên đều đặn cùng thư ký Giai, xoay quanh chủ đề chính là bản di chúc.
Sau khi kết thúc đấu thầu, mười phần trăm cổ phần trong tay bà Bạch đã được bán ra thị trường. Hai mươi phần trăm còn lại sẽ được chia đều cho cô và bà Nhã.
"Tuy nhiên, sau năm năm nếu không có tin tức xác thực về việc thân chủ của tôi còn sống thì những người thừa hưởng mới được phép sang nhượng..."
Đợi luật sư trình bày xong, các cổ đông cũng lập tức xôn xao tìm hiểu người nào đã mua được mười phần trăm đó. Hầu như không ai chú ý đến vị cổ đông mới vẫn đang im lặng ngồi một góc không hề phát biểu. Chỉ có cô sau khi bình tĩnh lại liền đánh ánh mắt sang Ngọc Thuỳ đang ngồi gần đó.
Hôm nay cô ta trầm ổn hơn mọi khi, ánh mắt lại giảo hoạt khi chạm phải tầm nhìn của cô.
"Cộp." Một bản hợp đồng được đặt chính giữa bàn họp. Ngọc Thuỳ đứng dậy tuyên bố bản thân đã mua được tám phần trăm. Hiện tại cô sẽ ở lại công ty với vị trí cổ đông chứ không phải thư ký riêng của cựu chủ tịch.
Cứ vậy cuộc họp tan rã sau khi thống nhất lại các vị trí. Tất cả cổ phần trong tay cô cộng lại được bốn mươi lăm phần trăm, là cổ đông lớn nhất. Đương nhiên vị trí cao nhất sẽ thuộc về cô theo thông lệ. Dù có người muốn, có người không nhưng tất cả vẫn phải cuối chào trước vị lãnh đạo mới trẻ tuổi.
Bỏ lại mọi thứ trên bàn, cậu gọi báo sơ tình hình và nhờ Quân xắp xếp giúp mọi thứ rồi lập tức lái xe lao đến bệnh viện.
Tại đây, cô cũng vừa nhận một cuộc gọi khác từ Ngọc Thuỳ. Có lẽ nội dung cũng không khác gì Hoàng Nhân nhận được. Chỉ thấy cô bình tĩnh hơn cậu nhiều nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi người con gái đang ngồi trên sô pha xem máy tính.
Nàng cũng biết cô vừa nhận cuộc gọi nhưng tầm mắt vẫn không xê dịch khỏi màn hình. Có lẽ nàng nghĩ đó chỉ là điện thoại công việc như mọi khi. Nếu nàng ngẩng mặt lên kịp lúc thì có thể sẽ không bỏ qua ánh mắt ưu thương xen lẫn tiếc nuối ấy.
Hoàng Nhân bước từng bước dài vào trong với vẻ mặt u ám, quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng đậm hơn.
"Nhân à? Có việc gì gấp sao?" Nàng lên tiếng.
Hoàng Nhân mím môi, ánh mắt lảng tránh đáp: "Dạ vâng!"
Vốn cậu định tìm cớ đưa nàng tránh mặt để tiện việc nói chuyện với cô nhưng khi cậu liếc mắt sang thì thấy cô cũng đang nhìn mình. Có lẽ việc giao tiếp bằng mắt quá thường xuyên hoặc cũng có thể là do hai người quá ăn ý nên chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết được đối phương đang muốn biểu thị điều gì.
Cô chỉ cho cậu ánh mắt "đã hiểu" rồi lại nhờ cậu đưa nàng về nhà lấy một số đồ dùng giúp bản thân.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cửa thì hai hàng lệ của cô cũng chẳng thể kềm được nữa. Từng tiếng nấc nghẹn lại dưới cổ, cô cắn chặt răng đến khi cảm nhận được vị tanh nồng nơi khoang miệng.
Lại qua ba ngày sau đó, khắp các trang mạng truyền thông trong và ngoài nước đầy rẫy tin tức về đám tang của vị doanh nhân quyền lực. Nhiều tin đồn không rõ nguồn gốc không biết từ đâu xuất hiện làm cục diện bế tắc lại càng thêm rối loạn.
Lúc này, một cuộc họp lớn tại tập đoàn chính thức bắt đầu với sự chỉ đạo của một "cổ đông mới" xuất hiện.
Đúng tám giờ rưỡi sáng tất cả đã có mặt đầy đủ tại văn phòng, hiếm thấy hôm nay cô không tới trễ như mọi khi. Thời gian đếm ngược từng phút một để chờ luật sư và người đang nắm trong tay di chúc của bà Bạch đến.
Vốn cô định nhờ Hoàng Nhân cùng đi nhưng hôm nay Quân xin nghỉ, cậu phải ở lại sử lí công việc thay hai người.
Cô liếc nhìn sang nàng đang đứng cạnh với vẻ mặt mệt mỏi, cô biết chuyện gì phải đến thì sớm muộn cũng sẽ đến.
"Xin chào! Tôi là luật sư của bà Bạch,
tôi bị kẹt xe, xin lỗi vì sự chậm trễ này!"
Người đàn ông chỉ khoảng hơn ba tuổi, ăn mặc lịch sự mang theo chứng chỉ đặt lên bàn cùng hai sấp tài liệu. Phía sau lưng ông ta vang lên tiếng giày cao gót đều đặn tiến về phía này.
Người phụ nữ trung niên tóc búi cao, mang kính râm che khuất nữa khuôn mặt xuất hiện. Đi cạnh bà là cô gái trẻ mà chắc hẳn đa số mọi người ở đây đã từng chạm mặt ít nhất một lần.
"Xin chào! Chắc mọi người vẫn nhớ, tôi là thư ký Giai, người phụ trách công việc riêng của chủ tịch Bạch ở nước ngoài. Còn đây là bà Nhã, người có mối quan hệ thân thiết, đồng thời cũng là người có tên trong di chúc soạn sẵn của chủ tịch."
Chờ thư ký Giai giới thiệu xong thì cuộc họp cũng chính thức bắt đầu sau khi ba người vừa tới ổn định vị trí. Các cổ đông lẳng lặng trao đổi ánh mắt qua lại, có người cau mày cũng có người dửng dưng.
Riêng nàng cảm giác bản thân như đang ngồi trên đống lửa, nếu không phải tay đang bị cô giữ chặt thì có lẽ nàng đã đứng bật dậy rồi. Từ khi bóng người đó bước vào, dù không nói lời nào nhưng nàng vẫn nhận ra đó là mẹ của mình.
Đồng hồ treo tường tường vẫn tích tắc, tích tắc từng giây, chỉ vỏn vẹn hơn hai giờ đồng hồ mà cảm giác cứ như trôi qua hàng thế kỷ. Nàng nắm lại tay cô, chút lý trí cuối cùng mách bảo nàng rằng cô có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. À không, thái độ tránh né của cô khiến nàng càng khẳng định chắc chắn rằng cô biết gì đó.
Nàng đảo mắt qua lại giữa cô và mẹ mình rồi lại thẫn thờ tựa lưng vào ghế, nhìn đăm đăm về một phía. Nàng không còn để ý xung quanh, cũng như bỏ qua hai bàn tay cô đang cố tự cấu mạnh lên đùi mình.
Âm thanh của luật sư vẫn vang lên đều đặn cùng thư ký Giai, xoay quanh chủ đề chính là bản di chúc.
Sau khi kết thúc đấu thầu, mười phần trăm cổ phần trong tay bà Bạch đã được bán ra thị trường. Hai mươi phần trăm còn lại sẽ được chia đều cho cô và bà Nhã.
"Tuy nhiên, sau năm năm nếu không có tin tức xác thực về việc thân chủ của tôi còn sống thì những người thừa hưởng mới được phép sang nhượng..."
Đợi luật sư trình bày xong, các cổ đông cũng lập tức xôn xao tìm hiểu người nào đã mua được mười phần trăm đó. Hầu như không ai chú ý đến vị cổ đông mới vẫn đang im lặng ngồi một góc không hề phát biểu. Chỉ có cô sau khi bình tĩnh lại liền đánh ánh mắt sang Ngọc Thuỳ đang ngồi gần đó.
Hôm nay cô ta trầm ổn hơn mọi khi, ánh mắt lại giảo hoạt khi chạm phải tầm nhìn của cô.
"Cộp." Một bản hợp đồng được đặt chính giữa bàn họp. Ngọc Thuỳ đứng dậy tuyên bố bản thân đã mua được tám phần trăm. Hiện tại cô sẽ ở lại công ty với vị trí cổ đông chứ không phải thư ký riêng của cựu chủ tịch.
Cứ vậy cuộc họp tan rã sau khi thống nhất lại các vị trí. Tất cả cổ phần trong tay cô cộng lại được bốn mươi lăm phần trăm, là cổ đông lớn nhất. Đương nhiên vị trí cao nhất sẽ thuộc về cô theo thông lệ. Dù có người muốn, có người không nhưng tất cả vẫn phải cuối chào trước vị lãnh đạo mới trẻ tuổi.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
