TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 72
Chương 72: Nước Biển Hay Nước Mắt

Tuấn Kiệt trong lúc ẩu đả cùng hai người tay sai của ba mình thì được cảnh sát vừa đến giúp đỡ. Cậu ta thành thật khai báo tình hình rồi dẫn đường cùng cảnh sát đuổi theo.

Lần theo dấu vết đến nơi thì đập vào mắt cậu ta là đám người của ông Dương đang quỳ rạp xuống đất, hai tay bị còng lại. Bên cạnh là vài viên cảnh sát bị thương không rõ nguyên nhân, đang được đội y tế cấp cứu tại chỗ.

Không biết bằng cách nào, ông Dương lại đang một mình khống chế bà Bạch đứng sát bờ vực. Một tay ông cầm súng đặt vào thái dương bà, một tay nắm chặt không buông chiếc vali.

Nhìn thấy cảnh ấy, rốt cuộc Tuấn Kiệt cũng hiểu ra được chấp niệm là gì, buông bỏ là gì. Cậu ta đỏ vành mắt, khẽ thở dài một hơi, nhìn xung quanh cố tìm hình bóng quen thuộc nhưng rồi lại thất vọng.

"Ba!" Tuấn Kiệt cất cao giọng, cậu ta gật nhẹ đầu ra hiệu cho viên cảnh sát đang muốn cản mình.

Nhận được chỉ thị qua tai nghe từ đội trưởng, viên cảnh sát ấy tránh đường, đồng thời yểm trợ phía sau.

"Đứng lại! Mày đứng yên đó! Tao không có đứa con như mày! Mày đi mau." Ông Dương gào lên không cho cậu ta đến gần.

"Ba à! Bỏ đi được không? Ba..." Tuấn Kiệt nghẹn ngào, từng bước tiến lại gần mặc cho ông có đe dọa thế nào.

"Tao nói mày đứng yên! Không thì đừng trách..." Ông chỉa súng qua lại giữa cậu và bà Bạch.

"Ba à! Đừng sai nữa được không? Thả dì ấy ra đi, không bao lâu nữa chúng ta có thể làm lại mà..."

"Câm miệng! Mày thì biết cái gì chứ? Suốt ngày chỉ biết yêu đương, cút về nhà mà tìm cách giành lại người yêu đi..." Ông Dương càng nói càng kích động nên dồn ép bà Bạch lui về sau cùng mình, hai người đứng càng sát bờ vực hơn.

Ông lại thét lên: "Tao van mày đấy! Về đi, cuộc đời tao đã không thể làm lại rồi! Tao sẽ đem con đàn bà này theo để nó không thể làm khó dễ mày, đi đi!"

Hai người cứ thế giằng co không nhượng bộ, Tuấn Kiệt vừa khóc vừa tiến về phía ba mình còn ông Dương thì mặt mày cũng lắm lem nước mắt. Ông hiểu, nếu bây giờ mình buông súng xuống thì chưa chắc bản thân có thể thấy được ánh mặt trời lần nữa. Tội ác ông gây ra đã quá nhiều để được khoan hồng, nhưng nếu ông để bà ta sống sót thì chắc chắn giọt máu cuối cùng của ông cũng sẽ bị bà ta huỷ hoại.

"Em gái à! Cùng nhau xuống địa ngục nhé..." Ông Dương cười điểu cán, nói nhỏ vào tai bà.

Chưa đợi ông kịp nổ súng, cơn đau dưới chân truyền đến làm ông vô thức đưa tay xuống. Cảnh sát nhanh chóng bắt lấy thời cơ, nhắm bắn vào cánh tay đang cầm súng của ông ta.

"A..."

"Cẩn thận!"

Ông Dương chới với ngã ra sau kéo theo cả bà Bạch cùng rơi xuống vực. Cũng may là Tuấn Kiệt ở gần nhất, cậu lao nhanh tới giữ chặt tay hai người đang treo lơ lửng. Cảnh sát cũng lập tức tiến đến giúp đỡ, ông Dương được kéo lên trước rồi sau đó tới bà Bạch.

Nhóm người của cô ở trước mũi tàu bên dưới đang được các bác sĩ sơ cứu vết thương. Thấy bên trên có vẻ ổn, người điều khiển chiếc tàu đó tự ý cho tàu lui xa khỏi khu vực chỉ định vài mét để tránh đất đá rơi trúng nhưng rồi ông ta lập tức hối hận.

"Bùm..." Một tiếng nổ lớn vang dội, chiếc vali vừa nãy ông Dương làm rơi xuống không biết đập vào đâu lại kích nổ.

Chấn động làm nước biển bên dưới đập mạnh vào thân tàu gây rung lắc dữ dội.

Phía trên, Tuấn Kiệt giữ tay bà Bạch đang được hỗ trợ kéo lên thì cũng bị dư chấn làm mất thăng bằng. Khu vực cậu đứng lập tức sụp đổ, cả cậu và bà Bạch đều rơi xuống nước trong tiếng la hét hỗn loạn.

Cô vừa nghe tiếng nổ đã nhanh chóng khập khiễng đến sát mũi tàu với sự hỗ trợ của Hoàng Nhân. Nước biển bắn tung toé che mất tầm nhìn, đến khi mở mắt ra cô chỉ thấy hình dáng quen thuộc đang rơi thẳng xuống gần chỗ này. Cô với tay, hét tên Tuấn Kiệt nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa. Một giây trước khi cậu ta bị nước biển nhấn chìm, có lẽ cô đã thấy cậu nhìn mình mỉm cười. Nụ cười đó như chứa đựng tất cả mọi thứ từ tận đáy lòng cậu ta dành cho người mình thương.

Hoàng Nhân ôm lấy chị mình kéo về sau với sự hỗ trợ của hai viên cảnh sát đang ở gần đó. Lại một lần nữa cô mất kiểm soát ngất lịm đi, trên tay vẫn nắm chặt đầu dây lưới cứu hộ.

Đội cứu hộ nhanh chóng lặn xuống biển tìm kiếm còn người lái tàu thì bị chỉ trích nặng nề. Nếu ông ta không lui tàu ra làm xê dịch lưới cứu hộ thì bà Bạch và Tuấn Kiệt đã an toàn.

Giao chị mình cho bác sĩ xong, Hoàng Nhân đứng ngẩn người, ánh mắt mất tiêu cự nhìn lên. Trong lòng cậu trăm mối cảm xúc ngổn ngang không thể tả. Thuỷ triều dần rút, tầm nhìn của cậu cũng hạn chế hơn, quanh quẩn bên tai cậu chỉ còn lại tiếng hét điên dại vọng xuống của một người ba vừa tận mắt chứng kiến đứa con trai của mình gặp nạn.

Không biết qua bao lâu, bình minh ló dạng nơi phía xa kia làm đường chân trời phủ lên một màu cánh gián. Tiếng còi xe cứu thương vang inh ỏi trên bờ, tai Hoàng Nhân cũng ù đi. Trên môi cậu cảm nhận được vị mặn không biết là do nước biển hay là nước mắt cậu rơi...

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.