0 chữ
Chương 71
Chương 71: Không Còn Đường Lui
Hoàng Nhân quan sát kỹ xung quanh rồi nhẹ nhàng di chuyển đến sau vách nhà đối diện. Như sực nhớ ra gì đó, cậu lấy khẩu trang mang vào để che mặt lại.
"Xoẹt... Xoẹt..." Nghe tiếng động bên dưới, Ngọc Thuỳ cố mở mắt liếc nhìn.
Vừa nãy cô ta chống cự khá dữ nên bị giáng vào mặt hai cái tát mạnh làm hoa cả mắt.
Thấy Ngọc Thuỳ nhìn xuống, Hoàng Nhân nháy mắt ra hiệu cô ta im lặng. Cậu khoét vách tường rồi từ phía sau cắt dây trói cho ba cô gái. Mấy tên còn lại trong phòng toàn là những tên bị thương sau khi đánh nhau với cô. Bọn chúng tập hợp lại một góc để băng bó nên không để ý về phía này.
Đợi đến lúc cắt xong thì cô cũng dần khôi phục ý thức, toàn thân đau nhức khiến cô bất chợt rên lên một tiếng dài trong vô thức.
"Mẹ nó! Đứa nào?" Mấy tên đó nghe theo tiếng động quay đầu lại, thấy dây trói nằm rãi rác trên mặt đất thì hét lên.
Hoàng Nhân nhận thấy tình hình không ổn, cậu lập tức dùng sức đạp đổ vách nhà lợp bằng lá, vừa đủ một người đi qua. Cậu nhanh chóng kéo hai người kia ra trước còn mình thì đỡ cô theo sau, cũng không quên ném lại một lọ pháo khói chắn đường bọn chúng.
Chờ đám người ông Dương đi tới thì đã không còn bóng dáng mấy người họ, ông tức giận ra lệnh đuổi theo thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa.
"Khốn thật! Khụ... Khụ..." Ông giận giữ, ôm ngực ho khan đồng thời đánh ánh mắt sang Tuấn Kiệt.
"Mày còn đứng đây làm gì? Cút về đi, hôm nay dù có xảy ra chuyện gì thì mày cũng không có mặt ở đây! Hiểu chưa?" Ông quát lớn.
Với ông, đứa trẻ này ra đời chỉ vì ham muốn trãi đời thời trẻ, một phút bất cẩn mà để con đàn bà kia mang thai. Nhưng thế nào thì đó cũng là máu mủ ruột thịt, ông cho người trừ khử mẹ Tuấn Kiệt rồi đem cậu ta về nuôi dưỡng. Năm đó Tuấn Kiệt chỉ hơn mười tuổi đầu, chung sống với ông mười mấy năm trời được ông bảo bọc. Dù lòng dạ của ông có sắt đá thì thâm tâm ông vẫn ưu ái, quan tâm cậu ta hơn cách ông thể hiện bên ngoài.
"Không kịp đâu, toàn bộ nơi đây đã bị bao vây rồi... Ha..." bấy giờ bà Bạch mới lên tiếng, giọng bà khàn đi vì bị thương, hơi thở cũng đứt quãng vì mệt.
"Chát." Lại một cái tát rơi xuống mặt bà làm vết thương nới khoé miệng càng rách thêm.
Xa xa vang lên tiếng người gọi làm ông Dương chú ý, thấy Tuấn Kiệt còn đứng ngây ra đó nên ông cho người lôi cậu ta đi.
"Buông ra! Thả dì ấy ra..." Tuấn Kiệt vùng vẫy né tránh hai tên to con trước mặt.
Ông Dương không quan tâm đến cậu ta nữa, dặn dò hai tên kia xắp xếp ổn thoả rồi mang bà bạch đi thẳng không quay đầu.
Nhóm người Hoàng Nhân chạy đến sát bờ vực thì cùng đường, đám người phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp.
"Ha ha... Chạy nữa đi lũ oắt con!" Một tên trong đó cười khẩy, hắn xoa tay tiến về phía bốn người trước mặt.
Tình trạng của cô lúc này đã rất tệ, cô cố giữ bản thân tỉnh táo được đã là kỳ tích rồi. Hai cô gái bên cạnh thì không cần phải nói, một người thì chân yếu tay mềm, người còn lại thì thương tích cũng không nhẹ hơn cô là mấy. Lúc này chỉ còn trông cậy được mỗi Hoàng Nhân, nhưng cậu chỉ có một mình thôi thì làm sao bảo vệ được tất cả.
Cậu lao vào ẩu đả một lúc thì đám người ông Dương cũng đuổi tới, đám tay chân thấy ông cũng tạm thời dừng tay.
"Nói mật khẩu hay muốn tụi nó chôn cùng mày?" Ông Dương đưa tay nắm tóc bà Bạch, chỉ về phía bốn người mà đe dọa.
Bà vốn biết ông ta sẽ giở trò nên hai vali tiền bà đều sử dụng loại có mật khẩu. Nếu nhập sai quá ba lần thì bom được cài bên trong sẽ kích nổ, tất cả tiền và người cũng sẽ tan thành tro bụi.
"Ông gấp gì chứ? Nhìn lên bầu trời đi... Ha ha." Bà Bạch nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía ông cũng tràn ngập sự khinh bỉ.
Dưới vách đá cheo leo vang lên tiếng còi tàu cứu hộ, trên bầu trời là hai chiếc trực thăng đang bay thấp xuống chiếu đèn sáng cả khu vực này. Xung quanh vang lên tiếng động cơ xe cảnh sát, có lẽ lần này ông sẽ không còn đường lui.
"Xoẹt... Xoẹt..." Nghe tiếng động bên dưới, Ngọc Thuỳ cố mở mắt liếc nhìn.
Vừa nãy cô ta chống cự khá dữ nên bị giáng vào mặt hai cái tát mạnh làm hoa cả mắt.
Thấy Ngọc Thuỳ nhìn xuống, Hoàng Nhân nháy mắt ra hiệu cô ta im lặng. Cậu khoét vách tường rồi từ phía sau cắt dây trói cho ba cô gái. Mấy tên còn lại trong phòng toàn là những tên bị thương sau khi đánh nhau với cô. Bọn chúng tập hợp lại một góc để băng bó nên không để ý về phía này.
Đợi đến lúc cắt xong thì cô cũng dần khôi phục ý thức, toàn thân đau nhức khiến cô bất chợt rên lên một tiếng dài trong vô thức.
"Mẹ nó! Đứa nào?" Mấy tên đó nghe theo tiếng động quay đầu lại, thấy dây trói nằm rãi rác trên mặt đất thì hét lên.
Chờ đám người ông Dương đi tới thì đã không còn bóng dáng mấy người họ, ông tức giận ra lệnh đuổi theo thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa.
"Khốn thật! Khụ... Khụ..." Ông giận giữ, ôm ngực ho khan đồng thời đánh ánh mắt sang Tuấn Kiệt.
"Mày còn đứng đây làm gì? Cút về đi, hôm nay dù có xảy ra chuyện gì thì mày cũng không có mặt ở đây! Hiểu chưa?" Ông quát lớn.
Với ông, đứa trẻ này ra đời chỉ vì ham muốn trãi đời thời trẻ, một phút bất cẩn mà để con đàn bà kia mang thai. Nhưng thế nào thì đó cũng là máu mủ ruột thịt, ông cho người trừ khử mẹ Tuấn Kiệt rồi đem cậu ta về nuôi dưỡng. Năm đó Tuấn Kiệt chỉ hơn mười tuổi đầu, chung sống với ông mười mấy năm trời được ông bảo bọc. Dù lòng dạ của ông có sắt đá thì thâm tâm ông vẫn ưu ái, quan tâm cậu ta hơn cách ông thể hiện bên ngoài.
"Chát." Lại một cái tát rơi xuống mặt bà làm vết thương nới khoé miệng càng rách thêm.
Xa xa vang lên tiếng người gọi làm ông Dương chú ý, thấy Tuấn Kiệt còn đứng ngây ra đó nên ông cho người lôi cậu ta đi.
"Buông ra! Thả dì ấy ra..." Tuấn Kiệt vùng vẫy né tránh hai tên to con trước mặt.
Ông Dương không quan tâm đến cậu ta nữa, dặn dò hai tên kia xắp xếp ổn thoả rồi mang bà bạch đi thẳng không quay đầu.
Nhóm người Hoàng Nhân chạy đến sát bờ vực thì cùng đường, đám người phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp.
"Ha ha... Chạy nữa đi lũ oắt con!" Một tên trong đó cười khẩy, hắn xoa tay tiến về phía bốn người trước mặt.
Cậu lao vào ẩu đả một lúc thì đám người ông Dương cũng đuổi tới, đám tay chân thấy ông cũng tạm thời dừng tay.
"Nói mật khẩu hay muốn tụi nó chôn cùng mày?" Ông Dương đưa tay nắm tóc bà Bạch, chỉ về phía bốn người mà đe dọa.
Bà vốn biết ông ta sẽ giở trò nên hai vali tiền bà đều sử dụng loại có mật khẩu. Nếu nhập sai quá ba lần thì bom được cài bên trong sẽ kích nổ, tất cả tiền và người cũng sẽ tan thành tro bụi.
"Ông gấp gì chứ? Nhìn lên bầu trời đi... Ha ha." Bà Bạch nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía ông cũng tràn ngập sự khinh bỉ.
Dưới vách đá cheo leo vang lên tiếng còi tàu cứu hộ, trên bầu trời là hai chiếc trực thăng đang bay thấp xuống chiếu đèn sáng cả khu vực này. Xung quanh vang lên tiếng động cơ xe cảnh sát, có lẽ lần này ông sẽ không còn đường lui.
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
