TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Chương 73: Quyết Định Sai Lầm

Tại một bệnh viện khác ở ngoại ô thành phố, nàng, Quân và Hoàng Nhân đang ngồi xoay vòng bên chiếc bàn tròn gần cửa sổ. Đã là ngày thứ ba kể từ lúc nàng tỉnh lại, cô và cô gái hay đi bên cạnh ông Dương vẫn còn đang ở phòng hồi sức đặc biệt sau ca cấp cứu liên tục hơn tám giờ đồng hồ.

Thấy không khí căng thẳng tột độ, nàng cuối cùng cũng mở miệng trước: "Vậy tình hình bây giờ là ông Dương đã bị bắt còn hai người kia..."

"Vẫn chưa tìm thấy!" Hoàng Nhân cắt lời.

Bao nhiêu chuyện xảy ra đột ngột kiến cậu dần trở nên trầm tĩnh hơn. Hôm nay Hoàng Nhân vận bộ Vest thanh lịch, râu tóc gọn gàng nhưng ấn đường lại chẳng thể giãn ra. Có lẽ vì những kế hoạch sắp đặt từ lâu trong đầu cậu bỗng trở nên vô nghĩa nên nhất thời cậu vẫn chưa thể làm quen được.

Nàng và Quân sau vụ tai nạn lần đó thì cũng hôn mê mất một ngày, đến lúc tỉnh lại thì mọi chuyện cũng đã xong. Cả hai đều bị chấn thương vùng đầu phải ở lại theo dõi thêm nhưng không có gì nguy hiểm, chỉ là chỗ băng bó nhìn hơi đáng sợ một chút.

"Cạch." Cửa phòng bật mở, Huỳnh Như mang theo bốn phần đồ ăn bước vào.

"Này! Đừng có suy tư nữa, dù sao... Mọi chuyện cũng qua rồi, lấp đầy cái bụng trước đã rồi tính."

Cô nàng vẫn hồn nhiên như ngày nào, dù rằng sau lần bị khống chế tại chung cư thì Huỳnh Như cũng hiểu sơ về hoàng cảnh hiện tại của nàng và cô. Mặc dù vậy, chỉ cần là quyết định của hai người bạn thân thì Huỳnh Như chắc chắn sẽ ủng hộ. Nhắc đến mới nhớ, đợi cô tỉnh dậy nhất định Huỳnh Như phải dạy dỗ cô một chút vì cứ để nàng bị thương vì mình.

Tuy không có chút khẩu vị nhưng ba người vẫn cố không lãng phí chút thức ăn nào.

Tại tập đoàn của bà Bạch lúc này đang xảy ra một trận hỗn loạn gà bay chó sủa. Đám cổ đông thi nhau trục lợi, gây rối trong lúc lãnh đạo vắng mặt, ai ai cũng ngắm vào số cổ phần trên tay người còn đang không rõ tung tích. Ngọc Thuỳ biết tất cả chuyện này là do một tay cô ta tạo ra nên dù có thế nào cũng kiên quyết không để mọi thứ trở nên không thể cứu vãn được nữa.

Ngày hôm đó khi rơi xuống lưới cứu hộ, Ngọc Thuỳ biết được một sự thật khiến cô ta hối hận cả đời. Lượng thông tin quá lớn làm Ngọc Thuỳ nhất thời không phản ứng kịp.

Thuỳ Vân, người chị gái mà cô ta tưởng chừng đã không còn trên cuộc đời này nữa bỗng dưng lại xuất hiện. Người mà Ngọc Thuỳ yêu quý nhất, cũng là người khiến mà cô ta tìm mọi cách để trả thù cả nhà họ Bạch. Bây giờ chính tay Ngọc Thuỳ lại đẩy người đó rơi vào nguy hiểm và cả cô, người Ngọc Thuỳ vừa yêu lại vừa hận.

Ba của Ngọc Thuỳ trước kia là bác sĩ riêng cho bà Bạch nhưng vì tai nạn mà qua đời. Cô ta không có mẹ cũng không có họ hàng nên được bà Bạch đem sang nước ngoài cùng mình. Tại đó, Ngọc Thuỳ gặp được Thuỳ Vân và Bạch Cảnh, cũng là hai đứa con nuôi đầu tiên của bà Bạch.

Mới đầu còn chưa quen nên Ngọc Thuỳ dè dặt với mọi thứ nhưng nhờ có sự diệu dàng chăm sóc của hai người kia mà cũng dần mở lòng. Cứ vậy, ba đứa trẻ mỗi ngày sẽ có vài giờ chơi đùa cùng nhau, thời gian còn lại thì hai người kia đều không rõ tung tích. Người làm trong nhà đều bảo cô, cậu chủ bận rộn học tập nên Ngọc Thuỳ cũng chẳng để tâm.

Mỗi lần gặp gỡ, Thuỳ Vân đều đem đến rất nhiều thứ mới lạ, có khi là đồ thủ công, có khi là món ăn tự nấu. Bạch Cảnh tuy nhìn bề ngoài không được thân thiện lắm nhưng bản tính anh không xấu. Thời gian của Bạch Cảnh thường ít hơn Thuỳ Vân, có đôi khi vài ngày cũng chẳng thấy anh xuất hiện giảng bài giúp hai người. Ngọc Thuỳ như đứa em út được bảo bọc, sâu trong thâm tâm cũng coi hai người là anh chị ruột của mình. Để rồi trong lòng từ từ ươm mầm cho một hạt giống cây tội lỗi lớn thêm...

Dần dần, thời gian ba đứa trẻ gặp nhau cũng chẳng còn nhiều nữa. Ngọc Thuỳ để ý, càng ngày thái độ và cách cư xử của hai người kia càng lạ lùng.

Không lâu sau đó thì bà Bạch lại mang về một đứa trẻ khác, ánh mắt vô hồn đó làm cô ta chú ý. Đứa trẻ đó không ai khác chính là cô, cô được sắp xếp ở một khu vực riêng trong biệt thự mà không ai được phép bước vào.

Khoảng thời gian sau đó nữa thì Ngọc Thuỳ bận rộn việc học không còn quan tâm tới nữa. Cô ta chỉ nhớ có một lần, bác sĩ riêng của đứa trẻ kia xoa trán than thở một mình: "Sao cứ nhất định phải cứu nó chứ? Nó có còn là con người sao? Hừ!"

Sau đó thì cũng có vài lần cô ta thấy Thuỳ Vân cùng Bạch Cảnh lén lút đi vào khu vực cấm thay vì tìm mình chơi cùng. Sự ganh ghét trong lòng Ngọc Thuỳ trỗi dậy, cô ta sợ bản thân mình sẽ không còn là đứa em út được anh chị vây quanh.

Đến vài năm trước, bỗng dưng Thuỳ Vân biến mất không rõ tung tích sau khi đứa trẻ kia gặp tai nạn. Ngọc Thuỳ chỉ nghe phong phanh là Thuỳ Vân và cô nhảy lầu tự sát cùng nhau nhưng chỉ cứu được một người.

Như một tiếng sấm văng vẳng bên tai, cảm xúc của Ngọc Thuỳ lúc đó không thể diễn tả hết được bằng lời. Cho đến khi lần nữa Ngọc Thuỳ nhìn thấy cô, ánh mắt ấy làm sao có thể quên được.

Một bên con ngươi đó là của Thuỳ Vân, rất dễ nhận ra vì nó khác màu với người bình thường. Là màu nâu trầm, nếu bình thường sẽ không ai để ý nhưng với Ngọc Thuỳ lại khác. Làm sao cô ta có thể quên được ánh nhìn diệu dàng từng biết bao lần mình chìm đắm vào đây...

17

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.