0 chữ
Chương 70
Chương 70: Thật Thật Giả Giả
"Này! Anh muốn làm gì?" Hoàng Nhân kéo tay Tuấn Kiệt đang định xông lên cứu người.
"Cậu không thấy em ấy bất tỉnh rồi sao?"
Chỉ vài phút trước, hai người men theo định vị tới gần căn nhà nhưng Tuấn Kiệt nhanh chóng phát hiện có người canh gác. Vì thường di chuyển quanh đây nên cậu đỗ xe nơi vắng vẻ rồi cùng Hoàng Nhân men theo định vị đi tiếp. Dọc đường hai người hạ gục được hai tên canh gác phía này, may là không phát ra động tĩnh lớn gây chú ý.
Đến sát vách nhà, hai người nằm bệch xuống đất, dùng lá cây và màn đêm che khuất bản thân. Hoàng Nhân lấy dao bấm mang theo, nhẹ nhàng khoét một lổ nhỏ vừa đủ hai người nhìn vào.
Đập vào tầm mắt là hình ảnh ông Dương đang bóp cằm bà Bạch nói gì đó, trên mặt bà đã in hằn năm dấu tay. Vách tường đối diện là ba người đang bị trói, tình trạng của cô là bất ổn nhất làm Tuấn Kiệt giận sôi. Cậu ta đứng bật dậy định xông vào nhưng bị Hoàng Nhân cản lại.
"Anh điên rồi! Anh vào đó khác nào ông ta lại có thêm con tin? Yên lặng chờ thời cơ đi." Hoàng Nhân đè lại cậu ta xuống.
"Nhưng..." Tuấn Kiệt định phản bát nhưng dường như Hoàng Nhân biết rõ cậu ta muốn nói gì, liếc mắt cảnh cáo ra hiệu.
Tuấn Kiệt nhìn ánh mắt mỗi khi Hoàng Nhân giận dữ rất quen thuộc nhưng mãi không nhớ ra được là đã thấy ở đâu.
Hai người vừa phân tâm một chút thì đã nghe bên trong có động tĩnh. Ông Dương sai người lôi kéo bà Bạch ra phía trước, thoạt nhìn có vẻ không có ý đồ tốt. Hoàng Nhân cắn răng, dù cậu rất hận bà ta nhưng suy cho cùng cậu cũng không thể làm ngơ. Cuối cùng, hai người thống nhất chia nhau ra, Tuấn Kiệt đi xem tình hình của Bà Bạch còn Hoàng Nhân phụ trách vòng ra sau vách tường đối diện tìm cách cứu ba người.
Tuấn Kiệt dù muốn qua xem tình trạng của cô hơn nhưng không còn lựa chọn khác. Dì Bạch trước nay dù là có mục đích hay không thì dì ấy chưa bao giờ đối xử tệ với cậu ta. Huống hồ, cậu ta cũng biết giữa ba mình và dì có thù oán nhưng dì chưa bao giờ làm khó dễ bản thân, cứ nhìn vào công ty Tuấn Kiệt đang quản lý thì biết. Nếu dì muốn tận diệt cậu ta với khả năng của dì thì chỉ đơn giản như đạp chết một con ruồi bọ.
Suy nghĩ linh tinh một chút thì thì Tuấn Kiệt đã không còn thấy bóng dáng Hoàng Nhân, cậu đành men theo vách tường vòng sang phía trước.
Tới gần sát chỗ ba mình, cậu chưa kịp quan sát kỹ tình huống thì đã nhanh chóng bị phát hiện. May mắn là bọn chúng vẫn nhớ mặt cậu nên không ra tay, chỉ áp giải cậu đến trước mặt ông Dương.
"Thằng oắt con, mày đến đây làm gì?" Ông Dương giận dữ nhìn Tuấn Kiệt bị ném đến trước mặt.
Cậu đứng dậy phủi tay rồi thẳng lưng đáp: "Thả người ra."
"Mày nói gì?"
"Tôi nói ông thả người ra, em ấy cũng là con của ông mà? Sao ông có thể tàn nhẫn ra tay như vậy?" Tuấn Kiệt gào lên, khí thế không nhượng bộ và cũng đổi cả cách xưng hô.
"Chát." Tiếng bạt tay vang lên kèm theo tiếng chửi của ông Dương.
"Thằng súc sinh! Mày quát ai? Nó lừa xoay mày như chong chóng mà mày vẫn còn mê muội à? Nó không phải con tao."
Tuấn Kiệt ngạc nhiên: "Cái gì?"
"Em mày bị nó hại đến mức không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa rồi, mày còn muốn bênh vực nó sao?" Ông run run tay chỉ về phía cậu ta, sau đó lại quay đầu sang bà Bạch, giáng xuống một cái tát mạnh.
"Là mày, con đàn bà đê tiện, mày làm giả giấy tờ để tao không nhận ra con mình, mày muốn trả thù tao đúng không?"
"Chát... Chát..." Mỗi một lần ông gằn giọng là lại tát bà thêm một cái.
Tuấn Kiệt vẫn còn đang ngơ ngác, trong đầu cậu bây giờ hàng ngàn suy nghĩ rối tung lên.
"Vậy là Bạch Cảnh vốn nhỏ tuổi hơn Tiểu Thần sao? Bạch Cảnh là em trai mình sao? Vậy..." Đủ loại câu hỏi nhảy ra trong đầu cậu. Đặt biệt là cứ mỗi lần nhớ lại lời cô nói qua điện thoại ngày hôm đó, cậu ta lại càng đau thêm. Cô thà dùng mọi cách kể cả lừa gạt chỉ để bảo vệ người con gái đó.
Tiếng bạt tay làm cậu bừng tỉnh, lúc này, gương mặt bà Bạch đã tím tái từng mảng. Nếu ông Dương biết được bây giờ cậu đang suy nghĩ về cô chứ không phải người em trai đã khuất thì không biết ông ta còn phẫn nộ tới mức nào.
Nghĩ về người mẹ làm ở quán hát của mình không biết đã bị ông ta vứt xác nơi đâu, lại nhìn đến người dì luôn tốt với mình, ánh mắt cậu ta hiện lên tia lạnh lẽo.
Tuấn Kiệt chưa kịp ra tay thì phía sau đã vang lên động tĩnh lớn. "Xong rồi!" Cậu thầm mắng trong lòng.
"Cậu không thấy em ấy bất tỉnh rồi sao?"
Chỉ vài phút trước, hai người men theo định vị tới gần căn nhà nhưng Tuấn Kiệt nhanh chóng phát hiện có người canh gác. Vì thường di chuyển quanh đây nên cậu đỗ xe nơi vắng vẻ rồi cùng Hoàng Nhân men theo định vị đi tiếp. Dọc đường hai người hạ gục được hai tên canh gác phía này, may là không phát ra động tĩnh lớn gây chú ý.
Đến sát vách nhà, hai người nằm bệch xuống đất, dùng lá cây và màn đêm che khuất bản thân. Hoàng Nhân lấy dao bấm mang theo, nhẹ nhàng khoét một lổ nhỏ vừa đủ hai người nhìn vào.
Đập vào tầm mắt là hình ảnh ông Dương đang bóp cằm bà Bạch nói gì đó, trên mặt bà đã in hằn năm dấu tay. Vách tường đối diện là ba người đang bị trói, tình trạng của cô là bất ổn nhất làm Tuấn Kiệt giận sôi. Cậu ta đứng bật dậy định xông vào nhưng bị Hoàng Nhân cản lại.
"Nhưng..." Tuấn Kiệt định phản bát nhưng dường như Hoàng Nhân biết rõ cậu ta muốn nói gì, liếc mắt cảnh cáo ra hiệu.
Tuấn Kiệt nhìn ánh mắt mỗi khi Hoàng Nhân giận dữ rất quen thuộc nhưng mãi không nhớ ra được là đã thấy ở đâu.
Hai người vừa phân tâm một chút thì đã nghe bên trong có động tĩnh. Ông Dương sai người lôi kéo bà Bạch ra phía trước, thoạt nhìn có vẻ không có ý đồ tốt. Hoàng Nhân cắn răng, dù cậu rất hận bà ta nhưng suy cho cùng cậu cũng không thể làm ngơ. Cuối cùng, hai người thống nhất chia nhau ra, Tuấn Kiệt đi xem tình hình của Bà Bạch còn Hoàng Nhân phụ trách vòng ra sau vách tường đối diện tìm cách cứu ba người.
Tuấn Kiệt dù muốn qua xem tình trạng của cô hơn nhưng không còn lựa chọn khác. Dì Bạch trước nay dù là có mục đích hay không thì dì ấy chưa bao giờ đối xử tệ với cậu ta. Huống hồ, cậu ta cũng biết giữa ba mình và dì có thù oán nhưng dì chưa bao giờ làm khó dễ bản thân, cứ nhìn vào công ty Tuấn Kiệt đang quản lý thì biết. Nếu dì muốn tận diệt cậu ta với khả năng của dì thì chỉ đơn giản như đạp chết một con ruồi bọ.
Tới gần sát chỗ ba mình, cậu chưa kịp quan sát kỹ tình huống thì đã nhanh chóng bị phát hiện. May mắn là bọn chúng vẫn nhớ mặt cậu nên không ra tay, chỉ áp giải cậu đến trước mặt ông Dương.
"Thằng oắt con, mày đến đây làm gì?" Ông Dương giận dữ nhìn Tuấn Kiệt bị ném đến trước mặt.
Cậu đứng dậy phủi tay rồi thẳng lưng đáp: "Thả người ra."
"Mày nói gì?"
"Tôi nói ông thả người ra, em ấy cũng là con của ông mà? Sao ông có thể tàn nhẫn ra tay như vậy?" Tuấn Kiệt gào lên, khí thế không nhượng bộ và cũng đổi cả cách xưng hô.
"Chát." Tiếng bạt tay vang lên kèm theo tiếng chửi của ông Dương.
"Thằng súc sinh! Mày quát ai? Nó lừa xoay mày như chong chóng mà mày vẫn còn mê muội à? Nó không phải con tao."
"Em mày bị nó hại đến mức không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa rồi, mày còn muốn bênh vực nó sao?" Ông run run tay chỉ về phía cậu ta, sau đó lại quay đầu sang bà Bạch, giáng xuống một cái tát mạnh.
"Là mày, con đàn bà đê tiện, mày làm giả giấy tờ để tao không nhận ra con mình, mày muốn trả thù tao đúng không?"
"Chát... Chát..." Mỗi một lần ông gằn giọng là lại tát bà thêm một cái.
Tuấn Kiệt vẫn còn đang ngơ ngác, trong đầu cậu bây giờ hàng ngàn suy nghĩ rối tung lên.
"Vậy là Bạch Cảnh vốn nhỏ tuổi hơn Tiểu Thần sao? Bạch Cảnh là em trai mình sao? Vậy..." Đủ loại câu hỏi nhảy ra trong đầu cậu. Đặt biệt là cứ mỗi lần nhớ lại lời cô nói qua điện thoại ngày hôm đó, cậu ta lại càng đau thêm. Cô thà dùng mọi cách kể cả lừa gạt chỉ để bảo vệ người con gái đó.
Tiếng bạt tay làm cậu bừng tỉnh, lúc này, gương mặt bà Bạch đã tím tái từng mảng. Nếu ông Dương biết được bây giờ cậu đang suy nghĩ về cô chứ không phải người em trai đã khuất thì không biết ông ta còn phẫn nộ tới mức nào.
Nghĩ về người mẹ làm ở quán hát của mình không biết đã bị ông ta vứt xác nơi đâu, lại nhìn đến người dì luôn tốt với mình, ánh mắt cậu ta hiện lên tia lạnh lẽo.
Tuấn Kiệt chưa kịp ra tay thì phía sau đã vang lên động tĩnh lớn. "Xong rồi!" Cậu thầm mắng trong lòng.
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
