0 chữ
Chương 69
Chương 69: Nhớ Lại
"Ông chủ! Bà ta đến rồi."
Người của ông Dương dẫn bà Bạch đến, đi kèm là hai vali tiền mặt được khoá cẩn thận.
"Được, mang con đàn bà đó vào đây."
Ông ra lệnh cho tên thuộc hạ, ánh mắt chứa ý cười đắt thắng khi nhìn ba người bị trói trong góc tường.
Bà Bạch bước vào liền thay đổi sắc mặt. Trừ Ngọc Thuỳ thì hai người còn lại trên cơ thể đều là vết thương chồng chất, mùi máu nồng nặc cả căn phòng.
"Thả người ra, ông đã làm gì mấy đứa nó?" Bà Bạch lạnh lùng, nói bằng giọng ra lệnh.
"Ha... Em gái à? Em đang trong tay anh mà còn có thể nói chuyện cứng rắn như vậy à?"
Ông Dương cười khẩy, nhìn người đàn bà mình từng tha thiết muốn có được đang ở trước mặt, đôi chân bỗng truyền đến cảm giác châm chích từ xương tuỷ...
Ông ta vốn chỉ là con riêng, mẹ ông qua đời thì ông mới được cha mình nhận về Bạch gia. Mẹ của bà Bạch, cũng là người vợ chính thức của ba ông lúc đó không đồng ý để ông mang họ Bạch nên ông phải lấy theo họ của mẹ mình. Đó cũng như là một vết nhơ, một lời cảnh cáo rằng ông chỉ là một đứa con hoang mà thôi.
Năm đó ông chỉ mới mười mấy tuổi đầu, tưởng chừng gió tanh mưa máu sẽ nuốt chửng chàng thanh niên trẻ ấy, nhưng không. Một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, gương mặt xinh đẹp cùng bộ váy công chúa tinh xảo được đặt riêng xuất hiện trước mắt khiến ông cứ ngỡ mình gặp được búp bê người thật.
Cô bé nhỏ nhắn hay cười, luôn miệng gọi hai tiếng "anh trai" đó lại là con của kẻ mà ông căm ghét nhất. Ngày qua ngày, cô bé đeo bám lấy ông không rời, bảo vệ ông khỏi những kẻ bắt nạt trong gia tộc và sự khó dễ của mẹ mình. Dần dà, ông cũng không còn ác cảm với cô bé ấy, thậm chí còn lén lút nhìn trộm mỗi khi cô bé cười.
Những tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp mãi như thế nhưng rốt cuộc thì đứa trẻ nào cũng buộc phải trưởng thành.
Đấu đá gia tộc, hận thù năm xưa vỡ lẽ, chính tay ông đẩy mẹ của bà Bạch vào đường cùng rồi bức tử bà ấy.
Cứ vậy, hai đứa trẻ mang cùng dòng máu không biết tự bao giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung. Cô bé ngây ngô ngày nào lại có thể tự lực tự cường, một tay che trời trong tập đoàn.
Ông nhìn đứa em gái nhỏ từ bỏ ngôi trường mơ ước, tự tay xé nát những bức tranh vẽ mình mà lòng đau như cắt. Trăm ngàn lời xin lỗi cũng không thể đem cô bé ngày xưa trở lại bên ông. Đến lúc đó ông mới nhận ra, sâu trong thâm tâm ông tồn tại một thứ tình cảm cấm kỵ, vượt qua khỏi cả tình thân gia đình.
Ông từng tìm bà Bạch, chấp nhận từ bỏ cuộc tranh đấu quyền thừa kế để mong bà tha thứ nhưng lại nhận được một gáo nước lạnh từ bà.
"Từ bỏ? Sao lúc hại chết mẹ tôi thì anh không nghỉ đến từ bỏ? Anh muốn lấy chuyện này ra thương lượng thì anh cũng nên biết bản thân mình là ai chứ?"
Bà cười khinh bỉ, thở hắt ra một hơi rồi bồi thêm một câu: "Một đứa con hoang khác họ thì dù có là con trai cũng chẳng ai muốn nâng đỡ, anh nghĩ bản thân mình có thể đánh bại được tôi? Nằm mơ."
Dù bản thân đã nghe đi nghe lại những lời này không biết bao nhiêu lần, ông không hề để tâm. Ấy vậy mà khi những từ ngữ ấy phát ra từ người con gái trước mặt thì lại khiến ông rơi vào tuyệt vọng.
Từ đó, ông chỉ còn cách đối đầu với bà mọi lúc để mong nhận được chút sự chú ý. Cho đến khi ông bàng hoàng nhận ra bà đã có người yêu sau vài lần công tác nước ngoài.
Ngày hôm đó ông lấy hết dũng khí hẹn bà ra để nói hết nỗi lòng mình nhưng rồi con thú trong người lại trồi lên khi thấy bà xuất hiện với vết đỏ dày đặt ẩn hiện sau lớp áo.
Ông hạ thuốc bà trong cơn giận dữ, không màn hậu quả mà cưỡng ép bà. Đến lúc bà tỉnh dậy, không có cơn thịnh nộ hay chất vấn như ông đã nghĩ mà chỉ có sự im lặng bao trùm.
Cả đời này ông cũng không thể quên được ánh mắt bà lúc đó, sự lãnh lẽo khi nhìn ông kéo dài đến tận bây giờ.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, ông bị ba mình dùng gia pháp đánh tàn phế hai chân. Đồng thời tước bỏ quyền thừa kế và phân chia một phần nhỏ tài sản rồi đuổi ông ra khỏi thành phố hiện tại.
Khoảng thời gian ấy ông cũng không nhớ bản thân mình đã làm cách nào để vượt qua. Đến khi gia nhập hắc đạo, từng bước thoát khỏi sự phong sát của bà thì trong lòng ông lại sinh ra thù hận...
Người của ông Dương dẫn bà Bạch đến, đi kèm là hai vali tiền mặt được khoá cẩn thận.
"Được, mang con đàn bà đó vào đây."
Ông ra lệnh cho tên thuộc hạ, ánh mắt chứa ý cười đắt thắng khi nhìn ba người bị trói trong góc tường.
Bà Bạch bước vào liền thay đổi sắc mặt. Trừ Ngọc Thuỳ thì hai người còn lại trên cơ thể đều là vết thương chồng chất, mùi máu nồng nặc cả căn phòng.
"Thả người ra, ông đã làm gì mấy đứa nó?" Bà Bạch lạnh lùng, nói bằng giọng ra lệnh.
"Ha... Em gái à? Em đang trong tay anh mà còn có thể nói chuyện cứng rắn như vậy à?"
Ông Dương cười khẩy, nhìn người đàn bà mình từng tha thiết muốn có được đang ở trước mặt, đôi chân bỗng truyền đến cảm giác châm chích từ xương tuỷ...
Ông ta vốn chỉ là con riêng, mẹ ông qua đời thì ông mới được cha mình nhận về Bạch gia. Mẹ của bà Bạch, cũng là người vợ chính thức của ba ông lúc đó không đồng ý để ông mang họ Bạch nên ông phải lấy theo họ của mẹ mình. Đó cũng như là một vết nhơ, một lời cảnh cáo rằng ông chỉ là một đứa con hoang mà thôi.
Cô bé nhỏ nhắn hay cười, luôn miệng gọi hai tiếng "anh trai" đó lại là con của kẻ mà ông căm ghét nhất. Ngày qua ngày, cô bé đeo bám lấy ông không rời, bảo vệ ông khỏi những kẻ bắt nạt trong gia tộc và sự khó dễ của mẹ mình. Dần dà, ông cũng không còn ác cảm với cô bé ấy, thậm chí còn lén lút nhìn trộm mỗi khi cô bé cười.
Những tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp mãi như thế nhưng rốt cuộc thì đứa trẻ nào cũng buộc phải trưởng thành.
Đấu đá gia tộc, hận thù năm xưa vỡ lẽ, chính tay ông đẩy mẹ của bà Bạch vào đường cùng rồi bức tử bà ấy.
Ông nhìn đứa em gái nhỏ từ bỏ ngôi trường mơ ước, tự tay xé nát những bức tranh vẽ mình mà lòng đau như cắt. Trăm ngàn lời xin lỗi cũng không thể đem cô bé ngày xưa trở lại bên ông. Đến lúc đó ông mới nhận ra, sâu trong thâm tâm ông tồn tại một thứ tình cảm cấm kỵ, vượt qua khỏi cả tình thân gia đình.
Ông từng tìm bà Bạch, chấp nhận từ bỏ cuộc tranh đấu quyền thừa kế để mong bà tha thứ nhưng lại nhận được một gáo nước lạnh từ bà.
"Từ bỏ? Sao lúc hại chết mẹ tôi thì anh không nghỉ đến từ bỏ? Anh muốn lấy chuyện này ra thương lượng thì anh cũng nên biết bản thân mình là ai chứ?"
Dù bản thân đã nghe đi nghe lại những lời này không biết bao nhiêu lần, ông không hề để tâm. Ấy vậy mà khi những từ ngữ ấy phát ra từ người con gái trước mặt thì lại khiến ông rơi vào tuyệt vọng.
Từ đó, ông chỉ còn cách đối đầu với bà mọi lúc để mong nhận được chút sự chú ý. Cho đến khi ông bàng hoàng nhận ra bà đã có người yêu sau vài lần công tác nước ngoài.
Ngày hôm đó ông lấy hết dũng khí hẹn bà ra để nói hết nỗi lòng mình nhưng rồi con thú trong người lại trồi lên khi thấy bà xuất hiện với vết đỏ dày đặt ẩn hiện sau lớp áo.
Ông hạ thuốc bà trong cơn giận dữ, không màn hậu quả mà cưỡng ép bà. Đến lúc bà tỉnh dậy, không có cơn thịnh nộ hay chất vấn như ông đã nghĩ mà chỉ có sự im lặng bao trùm.
Cả đời này ông cũng không thể quên được ánh mắt bà lúc đó, sự lãnh lẽo khi nhìn ông kéo dài đến tận bây giờ.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, ông bị ba mình dùng gia pháp đánh tàn phế hai chân. Đồng thời tước bỏ quyền thừa kế và phân chia một phần nhỏ tài sản rồi đuổi ông ra khỏi thành phố hiện tại.
Khoảng thời gian ấy ông cũng không nhớ bản thân mình đã làm cách nào để vượt qua. Đến khi gia nhập hắc đạo, từng bước thoát khỏi sự phong sát của bà thì trong lòng ông lại sinh ra thù hận...
7
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
