TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Chương 68: Mất Kiểm Soát

Những tiếng cười man rợ bên trong căn nhà hoang vang lên không dứt. Một tên tiến đến xé toạc áo cô gái bên cạnh cô, lộ ra nội y bên trong, bọn chúng càng cười điên loạn hơn.

Cô vốn không muốn nhìn, nhưng tầm mắt bỗng dưng liếc thấy hình xăm hoa tuyết trên cổ tay trần kia. Cô chỉ mới gặp người này vài lần nhưng lúc nào cũng mang áo tay dài hoặc có trang sức che mất cổ tay. Dù khuôn mặt xa lạ nhưng ánh mắt lại mang theo tia quen thuộc khó tả...

"Đúng vậy... Mắt." Cô suy nghĩ xong liền bật thốt ra, tên đang định tiếp tục xé quần áo Tiểu Chỉ khựng lại. Cô gái đó cũng ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt chạm nhau làm cả hai sửng sốt.

"Là chị! Chị đúng không?" Cô hỏi bằng giọng run rẩy.

Bình thường người mang tên Tiểu Chỉ này luôn giảm bớt sự tồn tại của mình. Cô cũng không có hứng thú tìm hiểu những ong bướm xung quanh ông ta nên chưa từng điều tra. Ấy mà hôm nay cô lại hối hận với suy nghĩ nông cạn của mình.

"Em... Em là..." Cô gái lắp bắp, dường như không còn tí sức sống nào, như cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ.

"Chị Thuỳ Vân..." Cô nhẹ kêu, bỗng hai con ngươi co lại, tia máu hằn lên nhanh chóng.

"Chát..." Tên đứng đó tát mạnh vào mặt cô vì cô dám làm gián đoạn chuyện tốt lại còn dùng ánh mắt đó nhìn hắn.

"Im lặng đi con khốn... Từ từ rồi tới mày." Nói xong, hắn đưa bàn tay dơ bẩn định tiếp tục nhưng bất ngờ một lực đá mạnh vào hạ bộ làm hắn khuỵ gối ngay lập tức.

Mấy tên đứng vòng quanh lập tức cứng miệng, tiếng thét của tên kia như sắp xuyên thủng cả mái nhà.

Tiếng chửi tục vang lên, một tên tiến lại định cho cô bài học để ngoan ngoãn hơn.

"Rắc..." Không biết sức lực đến từ đâu, gân trên cổ tay cô nổi lên, tiếng xương khớp vặn vẹo làm người nghe nổi cả da gà. Chỉ thấy cô im lặng, vẻ mặt tối sầm, hai tay kéo căng dây trói rồi dùng lực thoát khỏi. Chân đang băng bó dù hơi bất tiện nhưng hình như lý trí cô đã không còn thì đau đớn cũng chỉ là một loại hình thức.

Tiếng đánh nhau, tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng.

Một người đấu chọi với gần mười tên nhưng không hề yếu thế. Trong mắt cô lúc này ngoại trừ hình ảnh nhiễu loạn thì chỉ còn lại trái tim đang đau đớn, dằn vặt điều khiển cơ thể.

"Ông chủ... Ông chủ! Người đến rồi." Tên lính bên ngoài hét lên.

Vốn dĩ ông muốn cô tỉnh táo để giao dịch, nào ngờ sự việc lại đến mức này, chỉ còn cách áp chế mà thôi.

Nhận được lệnh, một tên trong đó dùng gậy đánh mạnh vào chân còn lại làm cô khuỵ gối, kiệt sức ngã xuống nhưng vẫn không quên hướng mắt về bên cạnh.

Cùng lúc cánh cửa được mở ra, Ngọc Thuỳ lao vào thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sốt, nhanh chóng tiến đến đỡ cô dậy.

"Ông làm cái quái gì vậy? Tôi bảo ông để chị ta cho tôi giải quyết mà?" Ngọc Thuỳ gào lên về phía ông Dương.

Vị trí này là Ngọc Thuỳ giúp ông ta ẩn nấp nên vừa nãy đợi lâu quá, cô ta đã bảo bà Bạch ngồi trên xe chờ còn bản thân thì xuống xem tình hình. Dù bị ngăn cản nhưng Ngọc Thuỳ vẫn thuyết phục được bà ở lại xe vì an nguy của cô.

"Còn không phải nó chõ mũi vào chuyện tốt của người khác à? Đột nhiên lại nổi điên." Ông Dương bực bội lên tiếng.

Thấy cô vẫn còn thở, Ngọc Thuỳ đỡ cô dậy định rời đi thì bị đám thuộc hạ ngăn lại.

Ngọc Thuỳ đảo mắt: "Ông có ý gì?"

"Bây giờ để cô mang nó đi thì lấy gì bảo đảm chuyện chúng ta đã thương lượng đây?"

4

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.