0 chữ
Chương 65
Chương 65: Đuổi Theo
"Reng... Reng..." Điện thoại công việc bên cạnh vang lên liên tục.
Bà Bạch đang ngồi trên bàn làm việc, đau đầu giải quyết công việc dồn nén tại tập đoàn. Hiện tại, vị trí của Bạch Cảnh vẫn còn trống, người duy nhất phù hợp cũng không liên lạc được. Một mình bà Bạch phải đối chọi với vô số vấn đề từ các cổ đông còn lại, đã hai ngày liên tiếp bà chưa thể chợp mắt. Cả tinh thần và thể xác bà điều kiệt quệ, từ ngày đám tang, giá cổ phiếu biến đổi liên tục, khó khăn lại thêm chồng chất. Nếu không phải vẫn còn vài người có thể tín nhiệm thì chắc có lẽ bà đã sụp đổ lâu rồi. Mỗi ngày trôi qua với bà đều dài đằng đẵng, từng bước đi đầy rẫy nguy hiểm như thời gian còn tranh chấp quyền thừa kế trước kia.
"Cộc... Cộc..."
"Vào đi."
"Cạch." Cánh cửa văn phòng mở ra, Ngọc Thuỳ cầm theo sấp tài liệu trên tay, vội vã tiến vào.
"Dì ơi! Không ổn rồi." Ngọc Thuỳ hớt hải lên tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Bà bóp tráng, giọng điệu mệt mỏi.
"Hai dự án chúng ta đang theo dõi không biết bằng cách nào rơi vào tay tập đoàn đối thủ, bây giờ mấy cổ đông đang làm ầm ĩ đòi mở cuộc họp gấp ạ." Ngọc Thuỳ đặt tài liệu lên bàn, gấp gáp nói.
Bà Bạch nhìn sơ qua, vẻ mặt vốn mệt mỏi bây giờ lại càng tối hơn. Trước kia bà từng cố gắng tranh giành, thậm chí không tiếc mọi giá để trả thù. Bây giờ đã gần đến được đích, chỉ cần ông ta bị trừng phạt dưới pháp luật thì coi như mọi thứ đã chấm hết. Vậy mà sao... Bà chẳng thể vui nổi. Vốn dĩ chỉ cần bà bỏ hết tất cả, về lại Trung Quốc sống một cuộc sống an nhàn mà bao người mơ ước bên cạnh người kia là được mà. Rốt cuộc thì con người máu lạnh như bà đang còn bận lòng điều gì nữa...
"Dì ơi!" Ngọc Thuỳ thúc giục.
"Hả? À... Được rồi." Bà lơ đãng trả lời, cùng lúc điện thoại trong túi reo vang, một số lạ liên tục gọi đến.
Bà bắt máy thử thì bị giọng nói bên kia truyền đến làm giật nảy mình, đồng tử bà co rụt lại, cơ hàm căng cứng không thốt nên lời.
Chờ đến khi điện thoại vang lên tiếng cúp máy bà mới hoàn hồn.
"Thuỳ... Thuỳ con..."
"Dạ! Làm sao vậy dì... Dì ơi." Ngọc Thuỳ nhanh tay đỡ lấy bà đang sắp ngất.
"Đi... Gọi người, đi nhanh lên con ơi."
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy dì?"
Bà thở gấp, không thể bình tĩnh giải thích, chỉ lẩm bẩm mãi hai từ "Thần Thần" liên tục.
Bên này Hoàng Nhân cũng không khá hơn, cậu bỏ hết công việc dang dở chạy đi. Trên đường đi cậu gọi báo sơ tình hình để Huỳnh Như đến bệnh viện nơi nàng Và Quân được đưa đến còn bản thân thì đuổi theo cô. May mắn là sau chuyện lần trước cậu và nàng luôn một mực bắt cô đeo chiếc vòng tay có gắn định vị.
Đuổi theo suốt hơn bốn giờ đồng hồ, trời cũng tối đen như mực thì cuối cùng cậu cũng thấy vị trí của cô dừng lại ở thành phố khác ven biển.
Ngày thường tới đây cậu chỉ mất khoảng hai giờ, nhưng bọn bắt cóc quá cẩn thận, liên tục thay đổi lộ trình làm cậu không thể phán đoán được hướng đi chính xác để chặn đầu.
Trong thời gian đó cậu cũng liên lạc với cảnh sát nhờ hỗ trợ, đồng thời chia sẻ vị trí hiện tại của bản thân và chị mình.
Bà Bạch đang ngồi trên bàn làm việc, đau đầu giải quyết công việc dồn nén tại tập đoàn. Hiện tại, vị trí của Bạch Cảnh vẫn còn trống, người duy nhất phù hợp cũng không liên lạc được. Một mình bà Bạch phải đối chọi với vô số vấn đề từ các cổ đông còn lại, đã hai ngày liên tiếp bà chưa thể chợp mắt. Cả tinh thần và thể xác bà điều kiệt quệ, từ ngày đám tang, giá cổ phiếu biến đổi liên tục, khó khăn lại thêm chồng chất. Nếu không phải vẫn còn vài người có thể tín nhiệm thì chắc có lẽ bà đã sụp đổ lâu rồi. Mỗi ngày trôi qua với bà đều dài đằng đẵng, từng bước đi đầy rẫy nguy hiểm như thời gian còn tranh chấp quyền thừa kế trước kia.
"Cộc... Cộc..."
"Vào đi."
"Cạch." Cánh cửa văn phòng mở ra, Ngọc Thuỳ cầm theo sấp tài liệu trên tay, vội vã tiến vào.
"Có chuyện gì sao?" Bà bóp tráng, giọng điệu mệt mỏi.
"Hai dự án chúng ta đang theo dõi không biết bằng cách nào rơi vào tay tập đoàn đối thủ, bây giờ mấy cổ đông đang làm ầm ĩ đòi mở cuộc họp gấp ạ." Ngọc Thuỳ đặt tài liệu lên bàn, gấp gáp nói.
Bà Bạch nhìn sơ qua, vẻ mặt vốn mệt mỏi bây giờ lại càng tối hơn. Trước kia bà từng cố gắng tranh giành, thậm chí không tiếc mọi giá để trả thù. Bây giờ đã gần đến được đích, chỉ cần ông ta bị trừng phạt dưới pháp luật thì coi như mọi thứ đã chấm hết. Vậy mà sao... Bà chẳng thể vui nổi. Vốn dĩ chỉ cần bà bỏ hết tất cả, về lại Trung Quốc sống một cuộc sống an nhàn mà bao người mơ ước bên cạnh người kia là được mà. Rốt cuộc thì con người máu lạnh như bà đang còn bận lòng điều gì nữa...
"Hả? À... Được rồi." Bà lơ đãng trả lời, cùng lúc điện thoại trong túi reo vang, một số lạ liên tục gọi đến.
Bà bắt máy thử thì bị giọng nói bên kia truyền đến làm giật nảy mình, đồng tử bà co rụt lại, cơ hàm căng cứng không thốt nên lời.
Chờ đến khi điện thoại vang lên tiếng cúp máy bà mới hoàn hồn.
"Thuỳ... Thuỳ con..."
"Dạ! Làm sao vậy dì... Dì ơi." Ngọc Thuỳ nhanh tay đỡ lấy bà đang sắp ngất.
"Đi... Gọi người, đi nhanh lên con ơi."
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy dì?"
Bà thở gấp, không thể bình tĩnh giải thích, chỉ lẩm bẩm mãi hai từ "Thần Thần" liên tục.
Bên này Hoàng Nhân cũng không khá hơn, cậu bỏ hết công việc dang dở chạy đi. Trên đường đi cậu gọi báo sơ tình hình để Huỳnh Như đến bệnh viện nơi nàng Và Quân được đưa đến còn bản thân thì đuổi theo cô. May mắn là sau chuyện lần trước cậu và nàng luôn một mực bắt cô đeo chiếc vòng tay có gắn định vị.
Ngày thường tới đây cậu chỉ mất khoảng hai giờ, nhưng bọn bắt cóc quá cẩn thận, liên tục thay đổi lộ trình làm cậu không thể phán đoán được hướng đi chính xác để chặn đầu.
Trong thời gian đó cậu cũng liên lạc với cảnh sát nhờ hỗ trợ, đồng thời chia sẻ vị trí hiện tại của bản thân và chị mình.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
