0 chữ
Chương 64
Chương 64: Nguy Hiểm Đến Gần
Xế chiều một ngày đẹp trời của hai tuần sau đó, chỉ mới đây thôi mà đã cận Tết rồi. Bốn mươi sáu ngày đếm ngược nữa là sẽ đến giao thừa và thêm vài ngày nữa là sẽ đến sinh nhật nàng.
"Cậu ăn gì không?" Nàng vươn vai sau khi kết thúc công việc, nằm dựa ra sô pha cạnh cô.
"Ừm... Cậu ăn gì, tôi ăn đó." Cô vẫn không rời mắt khỏi máy tính trên bàn.
Thời gian này cô làm việc tại nhà chờ ngày lành vết thương, bà Bạch cũng thường xuyên liên lạc với cô nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Đã hơn năm giờ chiều, quá giờ tan ca ở công ty nhưng cô vẫn chưa ngừng việc còn dang dở, chưa bao giờ cô lại muốn bản thân bận rộn tới mức này. Có lẽ, chỉ công việc mới có thể giảm bớt những suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô.
Hai ngày trước dì Hai xin về quê một tuần vì lí do gia đình, cô vui vẻ đồng ý và cố dúi thêm ít tiền cho dì. Từ ngày xuất viện đến nay, nàng cũng dọn đến ở cùng cô để tiện chăm sóc. Huỳnh Như cũng làm lành với gia đình, dọn về nhà ở cùng bố mẹ vì đã tìm được "chàng rể tương lai" vừa ý họ.
"Cộc... Cộc." Nàng dùng tay gõ gõ lên bàn tạo sự chú ý cho người bên cạnh.
"Tôi không biết ăn gì?" Nàng lên tiếng.
Cô nở nụ cười khổ, quay đầu sang nhìn nàng, cô biết nàng lại dùng chiêu này để ép mình chọn món đây mà.
Cô: "Ăn lẩu nha?"
Nàng: "Cay, nóng, nổi mụn."
Cô: "Ăn món Nhật?"
Nàng: "Xa quá, không muốn đi, gần đây không ngon."
Cô: "Quán mì gần đây vừa khai trương..."
"Không muốn làm chuột bạch." Nàng ngắt lời, thái độ cũng tệ hơn.
"Vậy... Tôi nấu?" Cô nhích người lại gần, cười lấy lòng.
Nàng né tránh quay mặt đi: "Không!"
"..."
"Cạch." Cô gập máy tính lại, tạm ngưng công việc, bấm bấm điện thoại một chút rồi cũng vứt sang một bên.
"Vợ..." Cô nhào đến ôm nàng làm nũng.
"Hừ!"
"Đi ăn Phở nha? Phở thố đá gần đây ngon lắm... Vợ chưa ăn đúng hông?"
"Chân cậu vậy còn muốn ra ngoài ăn?" Nàng dịu xuống một chút, thái độ xem như chấp nhận lời cô nói.
"Vợ chở... Nha..."
"Eo ôi! Ghê quá... Cậu thôi cái trò này đi." Nàng tỏ vẻ ghét bỏ, đứng dậy đi thay quần áo nhưng vành tai đỏ đỏ lại bán đứng nàng.
Cô ở phía sau cười trộm, bỗng sắc mặt trở nên cứng lại, một chân đang còn bó bột bỗng nhói lên từng cơn nhưng cô chẳng dám hé răng rêи ɾỉ. Ánh mắt cô rơi vào lọ thuốc đã gần cạn đáy dưới gầm bàn, nở nụ cười giễu cợt.
Một tuần trước, Ngọc Thuỳ đã đến tìm cô và đưa nó cho cô. Nhìn chất lỏng màu đen sậm được Ngọc Thuỳ tâng bốc là thuốc bổ quý giá mà cô chỉ biết cười trừ.
Đúng thật là rất quý giá, người chế tạo ra được loại thuốc này chắc có lẽ chỉ mỗi mình cô ta. Nhìn ánh mắt thù địch của Ngọc Thuỳ dành cho nàng, cô không nói chuyện này cho nàng vì sợ nàng bị liên lụy. Dù biết trước nhưng cô vẫn lựa chọn uốn một hơi dài trước mặt cô ta dù nàng vẫn đang ở cạnh ngăn cản vì sợ cô uốn phải thuốc không rõ nguồn gốc.
Ngọc Thuỳ thấy cảnh đó thì mỉm cười, nói vài lời khách sáo êm tai rồi xin phép rời đi. Trước đó, Ngọc Thuỳ vô tình chạm mắt với cô một lần, ánh mắt của cô lúc đó làm cô ta mãi không tài nào hiểu được.
"Cậu không thay đồ hả?" Giọng nàng cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Ừm... Mình muốn đi vệ sinh, xong thì đi luôn nhé!"
"Được mình đỡ cậu!"
Nàng đẩy xe lăn chuyên dụng đến rồi diều cô lên, loại này được Hoàng Nhân đặt riêng, không giống với ở bệnh viện. Cậu sợ cô thấy tự ti hoặc ngại với nàng nên đặt cho cô loại có nút bấm tự động và hỗ trợ vệ sinh. Lúc nhận được cô cũng dỡ khóc dỡ cười một phen nhưng cuối cùng vẫn không phụ lòng em trai. Phải nói là cô cũng thấy cái này khá thú vị, một phần dễ di chuyển không cần phiền nàng, một phần cô cũng không thích dùng nạn chống.
Vào đến nhà vệ sinh, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi dùng hai tay bấu chặt vào đùi. Đợi cơn đau giảm bớt cô lại lần nữa dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên người, chỉnh trang lại rồi ra ngoài.
Nàng đợi sẵn trước cửa, dù thắc mắc thi thoảng cô hay đi vệ sinh lâu nhưng nàng sợ cô ngại nên không dám hỏi.
Đến trước sân bỗng hai người nghe tiếng xe dừng lại trước cổng, nàng tiến đến mở cửa thì thấy Quân vừa bước xuống xe.
"Chào hai người! Đang định đi đâu sao?"
"À! Chúng tôi định đi ăn, cậu có việc sao?" Nàng làm tư thế mời rồi tránh sang một bên, vừa lúc cô cũng di chuyển xe lăn đến cạnh.
"Quân à! Cùng đi ăn chứ?" Cô hỏi.
"À! Vậy cũng được, đi xe em đi, lên xe rồi nói."
"Ừm." Cô nhìn nàng, nhận được cái gật đầu chấp thuận thì đồng ý với Quân.
Lên xe, cô và nàng ngồi ở hàng sau, báo vị trí muốn đến rồi hỏi Quân có chuyện gì cần tìm.
Hai tuần nay trạng thái của Quân còn tệ hơn cả cô, cậu cũng chỉ mới bắt đầu công việc lại từ tuần trước sau chuỗi ngày biến mất không rõ.
"Đây, luật sư đưa cho em hồi sáng." Quân cầm tệp tài liệu đưa ra sau, ánh mắt chú ý vào gương chiếu hậu.
Nàng nhận lấy, thay cô mở ra trước mặt hai người. Bên trong là bản chuyển nhượng cổ phần của anh trai cô, có cả chữ ký và đóng dấu cẩn thận, ngày làm thủ tục là một tháng trước.
"Ngân!"
"Chị à."
Nàng và Quân đồng thời lên tiếng, thấy sắc mặt cô lại không tốt, nàng gập tệp hồ sơ lại rồi tiến đến giúp cô xoa hai bên thái dương.
Nàng biết mỗi khi tia máu trên mắt cô nổi lên là lúc cô sắp mất kiểm soát. Hầu như mỗi đêm, ít nhất một lần cô bị ác mộng quấy nhiễu đến tỉnh giấc.
Những hôm đầu tiên cô chỉ đổ mồ hôi rồi mở mắt ra, ngồi phắt dậy. Có hôm cô la hét inh ỏi làm nàng phải thức giấc ôm lấy cô dỗ dành mãi. Tệ nhất là lần cô không thể thoát khỏi cơn mơ, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tay chân đạp loạn nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô biết tình trạng của mình nên chỉ nói dối với nàng là do di chứng tai nạn và áp lực tâm lí gây ra. Cô thường đề nghị để bản thân ngủ riêng nhưng nàng một mực không chịu.
Quân vừa định quay xuống xem cô ổn không thì bất ngờ một chiếc xe mất lái lao thẳng tới đây.
"Két... Rầm... Ầm..." Chiếc xe kia đâm mạnh vào đầu xe Quân, ba người bên trong lập tức bị chấn động mạnh.
Chưa dừng lại, một đám người trên xe kia lao xuống, đập mạnh kính cửa rồi lôi cô ra với sự bất lực của hai người còn lại. Vì là ngoại ô nên đường ở đây có rộng cũng vắng người, bọn chúng dễ dàng khống chế cô lên xe.
Trong xe của Quân lúc này, cậu lờ mờ mở mắt ra tìm điện thoại bấm gọi cho Hoàng Nhân, gửi vị trí rồi bất tỉnh. Phía sau nàng cũng không còn biết gì nữa, từ sau lúc nãy ôm cô vào lòng để tránh va chạm. Đầu nàng đập mạnh vào cửa xe, kính vỡ văng khắp nơi nhưng vẫn quyết bảo vệ cô chu toàn...
"Cậu ăn gì không?" Nàng vươn vai sau khi kết thúc công việc, nằm dựa ra sô pha cạnh cô.
"Ừm... Cậu ăn gì, tôi ăn đó." Cô vẫn không rời mắt khỏi máy tính trên bàn.
Thời gian này cô làm việc tại nhà chờ ngày lành vết thương, bà Bạch cũng thường xuyên liên lạc với cô nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Đã hơn năm giờ chiều, quá giờ tan ca ở công ty nhưng cô vẫn chưa ngừng việc còn dang dở, chưa bao giờ cô lại muốn bản thân bận rộn tới mức này. Có lẽ, chỉ công việc mới có thể giảm bớt những suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô.
Hai ngày trước dì Hai xin về quê một tuần vì lí do gia đình, cô vui vẻ đồng ý và cố dúi thêm ít tiền cho dì. Từ ngày xuất viện đến nay, nàng cũng dọn đến ở cùng cô để tiện chăm sóc. Huỳnh Như cũng làm lành với gia đình, dọn về nhà ở cùng bố mẹ vì đã tìm được "chàng rể tương lai" vừa ý họ.
"Tôi không biết ăn gì?" Nàng lên tiếng.
Cô nở nụ cười khổ, quay đầu sang nhìn nàng, cô biết nàng lại dùng chiêu này để ép mình chọn món đây mà.
Cô: "Ăn lẩu nha?"
Nàng: "Cay, nóng, nổi mụn."
Cô: "Ăn món Nhật?"
Nàng: "Xa quá, không muốn đi, gần đây không ngon."
Cô: "Quán mì gần đây vừa khai trương..."
"Không muốn làm chuột bạch." Nàng ngắt lời, thái độ cũng tệ hơn.
"Vậy... Tôi nấu?" Cô nhích người lại gần, cười lấy lòng.
Nàng né tránh quay mặt đi: "Không!"
"..."
"Cạch." Cô gập máy tính lại, tạm ngưng công việc, bấm bấm điện thoại một chút rồi cũng vứt sang một bên.
"Vợ..." Cô nhào đến ôm nàng làm nũng.
"Hừ!"
"Đi ăn Phở nha? Phở thố đá gần đây ngon lắm... Vợ chưa ăn đúng hông?"
"Chân cậu vậy còn muốn ra ngoài ăn?" Nàng dịu xuống một chút, thái độ xem như chấp nhận lời cô nói.
"Eo ôi! Ghê quá... Cậu thôi cái trò này đi." Nàng tỏ vẻ ghét bỏ, đứng dậy đi thay quần áo nhưng vành tai đỏ đỏ lại bán đứng nàng.
Cô ở phía sau cười trộm, bỗng sắc mặt trở nên cứng lại, một chân đang còn bó bột bỗng nhói lên từng cơn nhưng cô chẳng dám hé răng rêи ɾỉ. Ánh mắt cô rơi vào lọ thuốc đã gần cạn đáy dưới gầm bàn, nở nụ cười giễu cợt.
Một tuần trước, Ngọc Thuỳ đã đến tìm cô và đưa nó cho cô. Nhìn chất lỏng màu đen sậm được Ngọc Thuỳ tâng bốc là thuốc bổ quý giá mà cô chỉ biết cười trừ.
Đúng thật là rất quý giá, người chế tạo ra được loại thuốc này chắc có lẽ chỉ mỗi mình cô ta. Nhìn ánh mắt thù địch của Ngọc Thuỳ dành cho nàng, cô không nói chuyện này cho nàng vì sợ nàng bị liên lụy. Dù biết trước nhưng cô vẫn lựa chọn uốn một hơi dài trước mặt cô ta dù nàng vẫn đang ở cạnh ngăn cản vì sợ cô uốn phải thuốc không rõ nguồn gốc.
"Cậu không thay đồ hả?" Giọng nàng cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Ừm... Mình muốn đi vệ sinh, xong thì đi luôn nhé!"
"Được mình đỡ cậu!"
Nàng đẩy xe lăn chuyên dụng đến rồi diều cô lên, loại này được Hoàng Nhân đặt riêng, không giống với ở bệnh viện. Cậu sợ cô thấy tự ti hoặc ngại với nàng nên đặt cho cô loại có nút bấm tự động và hỗ trợ vệ sinh. Lúc nhận được cô cũng dỡ khóc dỡ cười một phen nhưng cuối cùng vẫn không phụ lòng em trai. Phải nói là cô cũng thấy cái này khá thú vị, một phần dễ di chuyển không cần phiền nàng, một phần cô cũng không thích dùng nạn chống.
Vào đến nhà vệ sinh, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi dùng hai tay bấu chặt vào đùi. Đợi cơn đau giảm bớt cô lại lần nữa dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên người, chỉnh trang lại rồi ra ngoài.
Nàng đợi sẵn trước cửa, dù thắc mắc thi thoảng cô hay đi vệ sinh lâu nhưng nàng sợ cô ngại nên không dám hỏi.
Đến trước sân bỗng hai người nghe tiếng xe dừng lại trước cổng, nàng tiến đến mở cửa thì thấy Quân vừa bước xuống xe.
"Chào hai người! Đang định đi đâu sao?"
"À! Chúng tôi định đi ăn, cậu có việc sao?" Nàng làm tư thế mời rồi tránh sang một bên, vừa lúc cô cũng di chuyển xe lăn đến cạnh.
"Quân à! Cùng đi ăn chứ?" Cô hỏi.
"À! Vậy cũng được, đi xe em đi, lên xe rồi nói."
"Ừm." Cô nhìn nàng, nhận được cái gật đầu chấp thuận thì đồng ý với Quân.
Lên xe, cô và nàng ngồi ở hàng sau, báo vị trí muốn đến rồi hỏi Quân có chuyện gì cần tìm.
Hai tuần nay trạng thái của Quân còn tệ hơn cả cô, cậu cũng chỉ mới bắt đầu công việc lại từ tuần trước sau chuỗi ngày biến mất không rõ.
"Đây, luật sư đưa cho em hồi sáng." Quân cầm tệp tài liệu đưa ra sau, ánh mắt chú ý vào gương chiếu hậu.
Nàng nhận lấy, thay cô mở ra trước mặt hai người. Bên trong là bản chuyển nhượng cổ phần của anh trai cô, có cả chữ ký và đóng dấu cẩn thận, ngày làm thủ tục là một tháng trước.
"Ngân!"
"Chị à."
Nàng và Quân đồng thời lên tiếng, thấy sắc mặt cô lại không tốt, nàng gập tệp hồ sơ lại rồi tiến đến giúp cô xoa hai bên thái dương.
Nàng biết mỗi khi tia máu trên mắt cô nổi lên là lúc cô sắp mất kiểm soát. Hầu như mỗi đêm, ít nhất một lần cô bị ác mộng quấy nhiễu đến tỉnh giấc.
Những hôm đầu tiên cô chỉ đổ mồ hôi rồi mở mắt ra, ngồi phắt dậy. Có hôm cô la hét inh ỏi làm nàng phải thức giấc ôm lấy cô dỗ dành mãi. Tệ nhất là lần cô không thể thoát khỏi cơn mơ, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tay chân đạp loạn nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô biết tình trạng của mình nên chỉ nói dối với nàng là do di chứng tai nạn và áp lực tâm lí gây ra. Cô thường đề nghị để bản thân ngủ riêng nhưng nàng một mực không chịu.
Quân vừa định quay xuống xem cô ổn không thì bất ngờ một chiếc xe mất lái lao thẳng tới đây.
"Két... Rầm... Ầm..." Chiếc xe kia đâm mạnh vào đầu xe Quân, ba người bên trong lập tức bị chấn động mạnh.
Chưa dừng lại, một đám người trên xe kia lao xuống, đập mạnh kính cửa rồi lôi cô ra với sự bất lực của hai người còn lại. Vì là ngoại ô nên đường ở đây có rộng cũng vắng người, bọn chúng dễ dàng khống chế cô lên xe.
Trong xe của Quân lúc này, cậu lờ mờ mở mắt ra tìm điện thoại bấm gọi cho Hoàng Nhân, gửi vị trí rồi bất tỉnh. Phía sau nàng cũng không còn biết gì nữa, từ sau lúc nãy ôm cô vào lòng để tránh va chạm. Đầu nàng đập mạnh vào cửa xe, kính vỡ văng khắp nơi nhưng vẫn quyết bảo vệ cô chu toàn...
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
