0 chữ
Chương 66
Chương 66: Tra Tấn
"Hự... A..."
"Chát... Chát..."
Tiếng roi da, tiếng rêи ɾỉ đau đớn phát ra từ căn nhà hoang bên vách đá cheo leo, phía dưới là vực sâu hay có sóng biển đập vào.
"Mẹ mày! Con khốn... Mày lừa tao, mày hại chết con trai tao, chính là mày."
Người đàn ông đầu trọc dùng sức đấm đá vào người cô, dù vậy ông vẫn không hề thấy cô phát ra âm thanh gì.
Bên cạnh, cô gái trẻ cũng được treo lên cao, lâu lâu lại bị roi da đánh trúng, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Người đang đánh không ai khác chính là ông Dương, xung quanh ông ta là hơn mười tên thuộc hạ to lớn. Bên ngoài khu vực này bán kính hơn trăm mét cũng còn ít nhất hai mươi tên được trang bị vũ khí đứng canh gác.
"Mày câm à?" Ông quát lớn, tay lại dồn thêm lực quất roi về phía cô.
"Ha..." Ông càng đánh, cô càng cười tươi. Mặc cho vết thương đang càng ngày càng nhiều, cơ thể một màu đỏ đáng sợ chảy dọc từ gương mặt đến quần áo.
"Bạch Cảnh mới là con trai tao đúng không? Tao đã nghi ngờ từ đầu rồi, mày được lắm."
Nếu không phải cần dùng cô để trao đổi, ông ta chắc chắn đã xuống tay lâu rồi. Quay sang cô gái bên cạnh, không ai khác chính là đoá hồng bên cạnh ông sớm tối, ấy mà lại chính là nội gián mà kẻ thù không đội trời chung của ông cài vào.
Ông bóp cằm cô gái trẻ, người là do ông nhặt về, tên cũng là do ông đặt, vậy mà lại phản bội ông. Cơn tức này bảo ông làm sao nuốt trôi, sự nghiệp sụp đổ sau một đêm chỉ vì đàn bà.
"Chát." Một cái tát mạnh gián lên mặt Tiểu Chỉ, khoé miệng lập tức chảy máu.
Không biết có phải lòng thương hại nổi lên hay chỉ là muốn kéo dài thời gian, cô bỗng dưng cất giọng.
"Ông đúng là hèn nhát."
"Mày nói gì?" Ông ta tức giận, dùng tay ôm ngực thở hổn hển vì mệt.
Một tên lập tức kéo ghế dựa lại gần, tên khác lại đem trà nóng đến. Dù bị truy nã gắt gao nhưng ông ta vẫn có thể sống rất đầy đủ, chứng tỏ phía sau vẫn còn bí ẩn mà cô chưa biết.
Cô liếc nhìn một bên chân giả của ông ta, từ lần giao dịch trước cô đã chú ý đến, ông ta chỉ giả vờ bại liệt để qua mắt người khác. Chiêu này quả thật cao tay, biến bản thân trở nên vô hại để giảm bớt phòng bị của đối phương.
Thật ra chuyện ông Dương từng tàn phế là sự thật, chỉ là sau này ông dùng mọi cách cứu được một bên chân nhưng phải liên tục tiêm một loại thuốc mạnh để duy trì trạng thái bình thường. Nếu quá thời gian không tiêm vào, chân ông sẽ teo tóp lại, gây đau đớn vô kể. Ngày thường ông chỉ tập đi lại một mình trong phòng trống, kể cả Tiểu Chỉ cũng không hề hay biết đến khi giao dịch diễn ra.
"Ha... Tôi bảo ông ngốc thì ông không nhận!"
Cô chậm rãi kể lại ngày hôm đó trước khi đến gặp ông, cô đã lấy một lọn tóc khác, nối lại với một bên tóc mình. Nếu lúc đó không có chiếc kéo bên cạnh, cô cũng có cách làm động tác giả để xén đúng lọn tóc đó. Còn về giọt máu bị côn trùng cắn cũng là do cô giả vờ, căn phòng kín được thắp hương trầm bốn góc thì lấy đâu ra muỗi đốt cô chứ. Một ít máu vừa đủ được tỉ mỉ đặt vào một ống hút cao su thiết kế riêng chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay. Bên trong có chứa chất chống đông máu, được giấu sau khuy măng sét, chỉ cần bóp nhẹ hoặc lắc mạnh cổ tay thì một giọt máu nhỏ như vết cắn côn trùng sẽ rơi xuống.
Càng nghe, ông càng đanh mặt lại, không ngờ sống đến từng tuổi này lại bị một đứa ranh con dắt mũi dễ dàng. Chưa dừng lại ở đó, cô lại bồi thêm mấy câu có ý khıêυ khí©h, cô biết ông ta hiểu lầm, vậy thì cô sẽ cho hiểu lầm này lớn thêm.
"Ông có biết làm sao anh tôi mở được cánh cửa kho hàng không? Ha ha... Ông đúng là đồ hèn, chỉ dám ra tay với kẻ thế mạng còn..."
"Chát."
"Hự."
Ông ta không thể nhịn được nữa, dùng roi quất mạnh vào người cô kèm theo một cái đạp mạnh vào bụng để ngăn cô nói tiếp.
"Khụ... Khụ..." Ông ta ho khan, ánh mắt đột nhiên trở nên sắt bén.
"Ừ nhỉ? Con ả đó bảo chỉ cần mày sống là được, vậy thì..." Ông Dương cười tà mị, đánh đánh mắt sang đám thuộc hạ.
Một xô nước lạnh được mang lên, xối thẳng vào hai cô gái trước mặt. Ánh mắt đen tối cùng nụ cười gian tà của đám thuộc hạ vang lên khắp phòng...
"Chát... Chát..."
Tiếng roi da, tiếng rêи ɾỉ đau đớn phát ra từ căn nhà hoang bên vách đá cheo leo, phía dưới là vực sâu hay có sóng biển đập vào.
"Mẹ mày! Con khốn... Mày lừa tao, mày hại chết con trai tao, chính là mày."
Người đàn ông đầu trọc dùng sức đấm đá vào người cô, dù vậy ông vẫn không hề thấy cô phát ra âm thanh gì.
Bên cạnh, cô gái trẻ cũng được treo lên cao, lâu lâu lại bị roi da đánh trúng, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Người đang đánh không ai khác chính là ông Dương, xung quanh ông ta là hơn mười tên thuộc hạ to lớn. Bên ngoài khu vực này bán kính hơn trăm mét cũng còn ít nhất hai mươi tên được trang bị vũ khí đứng canh gác.
"Mày câm à?" Ông quát lớn, tay lại dồn thêm lực quất roi về phía cô.
"Ha..." Ông càng đánh, cô càng cười tươi. Mặc cho vết thương đang càng ngày càng nhiều, cơ thể một màu đỏ đáng sợ chảy dọc từ gương mặt đến quần áo.
Nếu không phải cần dùng cô để trao đổi, ông ta chắc chắn đã xuống tay lâu rồi. Quay sang cô gái bên cạnh, không ai khác chính là đoá hồng bên cạnh ông sớm tối, ấy mà lại chính là nội gián mà kẻ thù không đội trời chung của ông cài vào.
Ông bóp cằm cô gái trẻ, người là do ông nhặt về, tên cũng là do ông đặt, vậy mà lại phản bội ông. Cơn tức này bảo ông làm sao nuốt trôi, sự nghiệp sụp đổ sau một đêm chỉ vì đàn bà.
"Chát." Một cái tát mạnh gián lên mặt Tiểu Chỉ, khoé miệng lập tức chảy máu.
Không biết có phải lòng thương hại nổi lên hay chỉ là muốn kéo dài thời gian, cô bỗng dưng cất giọng.
"Ông đúng là hèn nhát."
"Mày nói gì?" Ông ta tức giận, dùng tay ôm ngực thở hổn hển vì mệt.
Cô liếc nhìn một bên chân giả của ông ta, từ lần giao dịch trước cô đã chú ý đến, ông ta chỉ giả vờ bại liệt để qua mắt người khác. Chiêu này quả thật cao tay, biến bản thân trở nên vô hại để giảm bớt phòng bị của đối phương.
Thật ra chuyện ông Dương từng tàn phế là sự thật, chỉ là sau này ông dùng mọi cách cứu được một bên chân nhưng phải liên tục tiêm một loại thuốc mạnh để duy trì trạng thái bình thường. Nếu quá thời gian không tiêm vào, chân ông sẽ teo tóp lại, gây đau đớn vô kể. Ngày thường ông chỉ tập đi lại một mình trong phòng trống, kể cả Tiểu Chỉ cũng không hề hay biết đến khi giao dịch diễn ra.
Cô chậm rãi kể lại ngày hôm đó trước khi đến gặp ông, cô đã lấy một lọn tóc khác, nối lại với một bên tóc mình. Nếu lúc đó không có chiếc kéo bên cạnh, cô cũng có cách làm động tác giả để xén đúng lọn tóc đó. Còn về giọt máu bị côn trùng cắn cũng là do cô giả vờ, căn phòng kín được thắp hương trầm bốn góc thì lấy đâu ra muỗi đốt cô chứ. Một ít máu vừa đủ được tỉ mỉ đặt vào một ống hút cao su thiết kế riêng chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay. Bên trong có chứa chất chống đông máu, được giấu sau khuy măng sét, chỉ cần bóp nhẹ hoặc lắc mạnh cổ tay thì một giọt máu nhỏ như vết cắn côn trùng sẽ rơi xuống.
Càng nghe, ông càng đanh mặt lại, không ngờ sống đến từng tuổi này lại bị một đứa ranh con dắt mũi dễ dàng. Chưa dừng lại ở đó, cô lại bồi thêm mấy câu có ý khıêυ khí©h, cô biết ông ta hiểu lầm, vậy thì cô sẽ cho hiểu lầm này lớn thêm.
"Ông có biết làm sao anh tôi mở được cánh cửa kho hàng không? Ha ha... Ông đúng là đồ hèn, chỉ dám ra tay với kẻ thế mạng còn..."
"Chát."
"Hự."
Ông ta không thể nhịn được nữa, dùng roi quất mạnh vào người cô kèm theo một cái đạp mạnh vào bụng để ngăn cô nói tiếp.
"Khụ... Khụ..." Ông ta ho khan, ánh mắt đột nhiên trở nên sắt bén.
"Ừ nhỉ? Con ả đó bảo chỉ cần mày sống là được, vậy thì..." Ông Dương cười tà mị, đánh đánh mắt sang đám thuộc hạ.
Một xô nước lạnh được mang lên, xối thẳng vào hai cô gái trước mặt. Ánh mắt đen tối cùng nụ cười gian tà của đám thuộc hạ vang lên khắp phòng...
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
