TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Chương 63: Không Còn Nữa Mẹ À

"Tôi giúp ông xuất ngoại, ông giao chị ta cho tôi được chứ?"

"Tại sao à? Chị ta lừa ông thôi, con trai thật sự của ông đang nằm kia kìa không thấy sao?"

"Là ai? Ai gây ra? Ông biết mà?"

"Đồng ý hay không là tuỳ ông."

"Được! Thành giao."

Lễ cúng đã diễn ra từ sáng, tất cả khách mời đều rời đi, nhà tang lễ cũng trở nên vắng vẻ, chờ đợi nhân viên đến thu dọn tàn cuộc.

Quân đứng chết lặng một góc nhìn về phía di ảnh của Bạch Cảnh, không biết qua bao lâu, tiếng nói của ai đó văng vẳng đằng xa làm cậu chú ý.

Ngọc Thuỳ vừa cúp điện thoại liền ngó nghiêng xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai thì quay bước rời đi. Quân từ sau gốc cột bước ra, ánh mắt dán chặt vào chiếc lọ đang cầm trên tay cô ta...

Từ nhà tang lễ trở về bệnh viện, cô nhờ Hoàng Nhân giúp mình làm thủ tục xuất viện và liên hệ bác sĩ riêng chờ sẵn ở nhà. Trong thời gian chờ đợi, phía cảnh sát cử người đến xác nhận lời khai và hợp tác điều tra một số việc.

"Kiều này!" Cô mở lời khi nàng giúp mình đẩy xe lăn đến phòng riêng.

"Sao vậy?"

"Ừm... Cậu có thể... Bỏ qua lần này được không? Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, nhưng không phải bây giờ." Cô dùng ánh mắt ái ngại nhìn nàng, môi mỏng tái nhợt mím lại thành đường thẳng.

Nàng nhìn thái độ này của cô cũng hiểu được cô đang nói đến chuyện gì, trong lòng nàng dâng lên chút cảm xúc phức tạp.

Nàng thở dài không đáp lại, điềm tĩnh đẩy cô vào phòng có vị cảnh sát đang chờ.

"Chào hai cô." Chàng cảnh sát trẻ đứng dậy làm tư thế chào.

"Chào anh! Có vấn đề gì cần chúng tôi hỗ trợ sao?" Cô hỏi.

"Đúng vậy! Về việc máy ghi âm được giấu trong chìa khóa xe chứa bằng chứng cuộc giao dịch lần trước đã được bên chúng tôi giám định và đã thả người hôm qua."

"Vâng! Tôi đã biết."

"Việc tiếp theo là chúng tôi cần xác nhận sự việc bắt cóc, đe doạ mà cô Kiều đây đã khai báo. Vì sự việc điều có liên quan đến ông Dương nên mong hai người có thể giúp tôi nêu chi tiết rõ ràng việc này!"

Cô liếc mắt nhìn sang nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn điềm đạm không chút dao động, cô chỉ đành thở dài.

Bản thân cô cảm thấy mình thật ích kỷ, muốn dùng chuyện của nàng để bù đắp tội lỗi của mình đã gây ra cho người khác. Cô biết bản thân mình nợ nàng quá nhiều, dù nàng vẫn chưa biết nhưng cô cũng không có tư cách đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Nàng nhìn cô một chút rồi dời mắt sang phía cảnh sát, chậm rãi trả lời.

"Chuyện đó chỉ là hiểu lầm..."

Sau vài phút xác nhận và sửa lời khai, nàng thành công thuyết phục cảnh sát rằng mọi chuyện không liên quan tới Tuấn Kiệt.

Cô ngồi bên cạnh cũng chỉ biết cắn môi im lặng, cô lại nợ nàng thêm một lần nữa rồi.

"Cảm ơn hai người đã hợp tác, nếu có manh mối gì về ông ta thì cảm phiền mọi người thông báo giúp tôi."

"Được."

Chờ cảnh sát rời khỏi, Hoàng Nhân cũng bước vào phụ nàng thu dọn đồ đạt của cô, bầu không khí trở nên im ắng khác thường.

...

"Quân à! Dạo này có việc gì bận hả con?"

Trong một bệnh viện khác ở trung tâm thành phố, mẹ Quân đang ngồi trên giường bệnh nhìn cậu gọt táo cho mình.

"Dạ! Con về nước chưa lâu nên công việc hai bên vẫn hay gặp trục trặc thôi ạ. Sao mẹ lại hỏi thế?"

Mẹ Quân thở dài, híp đôi mắt mờ đυ.c lặng lẽ đánh giá cậu rồi ôn tồn hỏi.

"Con có gì giấu mẹ hả Quân?"

Cậu chột dạ lảng tránh: "Dạ đâu có đâu mẹ."

"Con nhớ không? Từ trước đến nay chưa bao giờ con để mình lôi thôi, xanh xao gầy gò như vậy! Con từng nói với mẹ là dù cho thế nào cũng phải khiến bản thân thật hoàn hảo, làm cho người muốn hại chúng ta phải mở mắt ra nhìn con đang sống tốt như thế nào mà?" Bà vỗ vỗ vai cậu, giọng điệu hiền từ hết mực.

Thấy cậu trầm ngâm, bà lại nói tiếp:

"Con à, khúc ruột mẹ dứt ra chẳng lẽ mẹ lại không biết? Thù hận nếu có thể bỏ qua thì... Cứ cho nó qua đi để nhẹ lòng. Còn... Khúc mắc hay tình cảm, con có thể nói với mẹ mà. Nhà chỉ còn mỗi hai người, mẹ không muốn thấy con gánh lấy tất cả trên vai đâu."

"Mẹ bỏ qua được sao?" Cậu buông quả táo trong tay, giọng điệu không nghe ra cảm xúc.

"Chuyện ba con là do ông ấy không đủ dũng cảm đối mặt. Sự tự tôn của người đàn ông từ nhỏ đã ngậm thìa vàng không cho phép ông ấy chịu nhục nhã. Nhưng ông ấy lại ích kỷ ra đi một mình, mẹ chỉ tiếc duy nhất một điều đó là không thể san sẻ với con thôi..." Nói đến đây, khoé mắt bà ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Mẹ à! Con..."

"Mẹ thấy rồi, đám tang của thằng bé được phát sóng rầm rộ mà!"

Đến mức này Quân cũng chẳng còn có thể che giấu được cảm xúc nữa, cậu ôm chầm lấy mẹ mình bật khóc như một đứa trẻ to xác.

"Không còn nữa rồi mẹ ạ! Hức... Không còn... Không còn người mà con muốn cho họ thấy vẻ hào nhoáng con đắp lên nữa rồi... Hức... Mẹ ơi!"

Bà không biết nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy đứa con trai duy nhất của mình, cùng cậu nức nở...

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.