TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Chương 62: Tại Sao Vậy

Ngọc Thuỳ và bà Bạch đang đứng trên lầu nhìn xuống bên dưới sảnh nhà tang lễ, nơi bày di ảnh và tro cốt của con trai bà.

"Dì à! Dì ngồi một chút đi, mấy hôm nay dì bận rộn đến mức một ngày không ngủ được hai giờ nữa... Cứ như vậy làm sao mà chịu được?" Ngọc Thuỳ kéo bà ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp thái dương cho bà thư giãn.

"Cảm ơn con."

"Dì à! Con là ai xa lạ mà dì còn khách sáo nữa chứ?"

"Ừm... Hôm trước con đến thăm con bé sao rồi?"

"Dạ... Lúc đó chị ấy chưa tỉnh, chỉ có..."

"Bạn gái nó?"

"Dạ đúng! Người đó..." Ngọc Thuỳ ấp úng tỏ vẻ uỷ khuất.

"Làm sao?" Bà nheo mắt lại, gặng hỏi.

"Dạ không sao đâu, chuyện qua rồi dì dừng nhắc nữa."

"Nhưng mà..."

"A... Chị ấy đến kìa." Ngọc Thuỳ chỉ vào bốn người vừa bước vào từ cửa chính bên dưới.

Bà Bạch thấy cô đến cũng tạm gác lại chuyện khi nãy, vội vã đứng dậy định đi xuống nhưng vì vội quá nên chóng mặt ngã ra sau. Cũng may Ngọc Thuỳ nhanh tay đỡ được bà, mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô len lỏi vào khoang mũi khiến bà dễ chịu hơn đôi chút. Hình như những lần tặng quà cho bà, Ngọc Thuỳ đều dùng tinh dầu hoặc nước hoa đặc biệt nào đó. Bà không quá chú ý vấn đề này, chỉ đơn giản nghĩ rằng con bé có sở thích sưu tầm nước hoa mà thôi.

Đột nhiên đại não bà trống rỗng trông chốc lát, hai mắt bà lim dim hưởng thụ từng cái xoa đầu của Ngọc Thuỳ.

"Keng... Keng... Keng..." Đến lúc sư thầy bên dưới bắt đầu gõ chuông làm lễ, mọi người cũng tập trung đông đủ quỳ dưới linh đường thì bà mới sực tỉnh.

"Dì! Dì ơi!" Bên tai là tiếng kêu của Ngọc Thuỳ.

"Ơi... Sao vậy?" Bà mơ màng nghĩ chắc có lẽ do mệt mỏi nên sinh ra trạng thái lười biếng, lập tức đứng dậy đi xuống cho kịp giờ làm lễ. Nhưng vì mỗi khi đứng dậy đều bị choáng nên Ngọc Thuỳ đành đỡ bà chậm rãi đi xuống bậc thang.

Bên dưới, ánh mắt cô oán hận nhìn con người ung dung để người khác diều xuống dù trễ giờ làm lễ của con mình. Lúc nãy vừa bước vào cô đã thấy bà ta đứng lên nhìn mình, rồi lại ngồi xuống nghỉ ngơi thư thả làm cơn giận chưa nguôi trong lòng cô lại bốc cháy.

Cố giữ bình tĩnh đến lúc kết thúc nghi lễ buổi sáng, cô nhìn lên di ảnh anh trai mình một lúc lâu rồi nhờ Hoàng Nhân đẩy mình ra sau tấm rèm, nàng cũng đi theo cạnh cô. Chưa đầy vài phút, bà Bạch cùng Ngọc Thuỳ cũng bước vào sau.

Nhìn thấy hai người đứng cạnh cô, bà Bạch khẽ mím môi, hai tay cũng dùng thêm lực nắm lại nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

"Thần Thần." Bà cất giọng nhẹ nhàng gọi cái tên mà bà đã đặt cho cô.

"Tại sao?" Cô hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt bà.

Bà nhăn mày khó hiểu: "Con muốn hỏi cái gì?"

"Bà... Chính bà là người gọi cảnh sát?"

"Đúng... Nhưng mà..."

"Cũng chính bà là người đã trì hoãn cảnh sát không cho họ đến gần chỗ bọn tôi?"

"Phải... Mẹ muốn tốt cho con thôi, mẹ không hề nghĩ rằng con là người giao dịch với lão ta, càng không biết anh trai con lại ở đó..."

"Đủ rồi! Bà làm vậy chỉ càng khiến tôi thêm hận bà và hận cả bản thân tôi thôi." Cô gằn giọng, ánh mắt cũng bắt đầu hiện lên tia máu.

"Không phải..." Bà lắp bắp, mỗi lần thấy dáng vẻ này của cô, bà đều không kềm được sự sợ hãi trong tiềm thức.

"Tại sao? Tại sao vậy hả? Tại sao lại là tôi chứ? Năm lần bảy lượt bà muốn cứu tôi để làm gì chứ? Bà có biết nếu cảnh sát không đến thì hắn ta sẽ không cần kích hoạt bom đạn nơi đó để chạy trốn không? Bà có biết nếu bà không cản cảnh sát lại thì anh ấy đã có cơ hội sống không? Rốt cuộc thì tại sao bà không gϊếŧ tôi đi? Tại sao lại cứu tôi hả? Tại sao?" Cô gào lên trút hết mọi ấm ức trong lòng.

Vốn dĩ cô và Bạch Cảnh rất thân thiết, nhưng vì tìm cách đánh lạc hướng bà ta mà hai người luôn phải giả vờ đấu đá nhau. Sâu trong lòng hai anh em họ luôn yêu thương nhau như người thân ruột thịt.

Khi cảm xúc dâng trào đến cực độ, cô dùng sức bật dậy khỏi xe lăn, lao đến túm vào cổ áo bà. Ngón tay dài mảnh khảnh nhanh chóng xiết chặt, in hằn dấu đỏ lên cổ bà ta.

"Chị."

"Ngân."

"Dì."

Ba người đồng thanh khi thấy cảnh tượng trước mặt, vội lao lên kéo hai người ra.

Hoàng Nhân khống chế được cô đang nổi loạn thì nàng cũng lập tức đẩy xe ra khỏi nhà tang lễ. Tiếng gào thét làm mọi người xung quanh chú ý nhưng không một ai dám hé răng nữa lời.

Bóng dáng ba người đã khuất sau rèm che, bà Bạch vẫn còn thở hổn hển, hai dòng nước mắt bà lăn dài vì hối hận. Ngọc Thuỳ bên cạnh vừa an ủi vừa xoa diệu bà, nhưng ở góc khuất, ánh mắt cô ta hiện lên tia giảo hoạt.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.