TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Chương 61: Kỷ Vật

"Chị biết hút thuốc?" Quân hỏi sau khi nhận lấy một điếu từ cô.

"Không! Chỉ là rất lâu trước kia từng thử."

Hai người một đứng, một ngồi bên cạnh gốc cây cách cánh cửa nhà tang lễ vài trăm mét. Ánh nắng nhẹ buổi sáng len lỏi qua từng tán cây xua bớt đi không khí âm u giữa hai người.

Quân lại lên tiếng: "Cảm giác có khác với bây giờ không?"

"Có chứ! Không đắng cũng không gắt như xưa."

"Cái gì rồi cũng quen nhỉ?"

"Tôi cũng không biết."

Quân nghe câu trả lời mà nở một nụ cười tự giễu, còn khó coi hơn cả khóc.

Cô nhìn bao thuốc trong tay, dù không nỡ nhưng vẫn đưa nó cho Quân.

"Của anh ấy! Cái này được tìm thấy trong ngăn kéo, chỉ mới dùng một điếu thôi."

Quân giật mình nhìn lại điếu thuốc trên bàn tay run run của mình, chắc vì đang tâm trạng nên cậu rít hơi khá dài, chẳng mấy chốc chỉ còn hơn nữa điếu. Trong mắt cậu hiện lên một tia tiếc nuối, đưa tay nhận lấy bao thuốc, cậu cẩn thận vuốt ve rồi bỏ vào túi áo.

"Cảm ơn!"

"Tha thứ cho anh ấy được không?" Cô hỏi.

"Ha... Từ lâu, tôi đã không còn hận anh ấy như trước nữa rồi. Có lẽ từ lúc biết được chị tìm tôi là do anh ấy nhờ vả hoặc cũng có thể là những lúc anh ấy lén đến thăm mẹ tôi rồi lại dặn bà đừng nói! Ha... Thật ngốc! Bà ấy làm sao có thể giấu đứa con trai duy nhất của mình chứ? Chỉ là... Tôi không muốn vạch trần mà thôi." Cậu thở dài.

Vốn dĩ cậu và Bạch Cảnh là một đôi, dù chỉ là quen biết nhau qua một lần tai nạn, cũng chưa có lời nói chính thức từ hai bên, nhưng sâu trong thâm tâm hai người vẫn là một cái gì đó rất quan trọng của đối phương. Nhưng rồi mọi chuyện tốt đẹp chẳng được bao lâu, bi kịch mà nhà cậu phải gánh chịu là do một tay Bạch Cảnh gây nên. Dù biết anh chỉ là tay sai cho người khác, nhưng cậu vẫn trút hết mọi thù hận lên anh, căm thù anh đến cực độ...

Nước mắt cậu lăn dài trên gò má, hình ảnh ngày trước hiện ra trong đầu. Cậu từng nói anh chỉ oai nhờ cái tên, anh không phải anh Hùng thật sự. Vậy mà ngày hôm đó, ba lần anh cứu cậu thoát hiểm trong gang tấc, cũng là lần đầu tiên cậu thừa nhận anh quả thật còn hơn cả một anh Hùng. Tiếc thay... Anh chẳng thể cười trêu cậu nữa rồi.

Chờ cậu lau đi giọt lệ nơi khoé mắt, cô chậm rãi hỏi về những chuyện sau khi mình rơi xuống, cậu cũng tỉ mỉ kể lại cho cô.

"Tôi không biết phải khen anh ấy thông minh, dũng cảm hay là siêu ngốc nữa? Nếu lúc đó cả ba cùng nhảy, tên kia nhất định cũng sẽ theo đến cùng, nếu cảnh sát tới sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi!" Quân cảm thán sau khi nhắc lại, khoé mắt lại đỏ lên.

Cô trầm ngâm nhìn không ra cảm xúc, trong đầu cứ vang mãi câu nói vừa rồi của quân.

"Nếu cảnh sát đến sớm hơn một chút, sớm hơn sao?" Cô lẩm bẩm trong miệng, suy nghĩ của cô hiện ra một giả thuyết táo bạo.

Đôi mày cô cau chặt, vẻ mặt biến đổi liên tục, cô nghiến răng nhìn về phía nhà tang lễ. Hai ngày, dù chỉ là bốn mươi tám giờ ngắn ngủi nhưng lượng thông tin cô điều tra được cũng đủ chứng minh một sự thật tàn khốc. Cô vốn hận bản thân mình, bây giờ cô lại càng hận hơn con người đang bên trong giả mèo khóc chuột.

Điều chỉnh lại cảm xúc, hai người dụi đi điếu thuốc trong tay với vẻ không nỡ. Cô vẫy tay về hướng hai người đằng xa, ra hiệu cho Hoàng Nhân và nàng cùng mình vào trong. Quân cũng theo sát ba người, lúc nãy vì không có thiệp mời nên cậu giằng co với vệ sĩ bị cô bắt gặp.

Lời của tác giả:

Sẽ có ngoại truyện chữa lành cho Quân và anh Hùng của cậu nha.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.