0 chữ
Chương 9
Chương 9: Cô ấy không còn như xưa
“Vậy sao? Vậy khi nào con rảnh thì đến thăm bà nhé?” Lương Hà cười hiền, cầm điện thoại áp vào tai, trên mặt đầy mong chờ.
Phó Cận Sâm sắc mặt hơi cứng lại, mà bên kia dường như cũng im lặng một lúc.
Dừng một chút, Mục Noãn Noãn mới nhẹ giọng nói:
“Bà nội, dạo này con thực sự có một số việc cần xử lý, chắc phải một thời gian nữa mới đến thăm bà được.”
“Vậy à…” Giọng Lương Hà lộ rõ vẻ thất vọng, cuối cùng không nhịn được thở dài:
“Con dù không muốn đến thăm bà già này cũng được… nhưng hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ không định sinh cho bà một đứa chắt à?”
Phó Cận Sâm: “…”
Đầu dây bên kia cũng trở lên yên lặng.
Lương Hà thấy Phó Cận Sâm định giật điện thoại, lập tức nghiêm mặt quát:
“Ngồi yên cho bà!”
“Bà nội…”
Giọng Phó Cận Sâm bất lực vang lên.
Ánh mắt Mục Noãn Noãn chợt lạnh đi, thì ra Phó Cận Sâm cũng ở đó. Cô liếc mắt nhìn khắp phòng họp, rồi lạnh nhạt nói:
“Chuyện này không phải do một mình con quyết định được. Bà nội, con còn việc, con cúp máy trước.”
“Tút... tút...”
Tiếng bận từ điện thoại khiến Lương Hà hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên Mục Noãn Noãn cúp máy của bà. Ngay sau đó, bà nhíu mày nhìn Phó Cận Sâm.
“Chuyện gì vậy? Hai đứa đang giận nhau à?”
Phó Cận Sâm: “…”
Anh day trán, giọng bất đắc dĩ:
“Sao có thể chứ? Tính cô ấy vẫn luôn trầm lặng vậy mà. Chắc là đang bận việc quan trọng nên mới không tiện nghe máy.”
Lương Hà có chút nghi ngờ nhìn cháu trai nhưng rồi cũng không phát hiện điều gì khác thường, đành thu lại ánh nhìn. Thế nhưng vừa nghĩ đến lời cuối cùng của Noãn Noãn trước khi cúp máy, bà lập tức nổi giận:
“Bà nghe ra rồi, tất cả là do cháu! Cháu định khi nào mới để con bé chuẩn bị mang thai hả?”
Phó Cận Sâm: “…”
Anh thực sự không chống đỡ nổi tính khí bà mình lúc này.
Anh xoa trán, mệt mỏi nói:
“Bà nội, cho cháu thêm chút thời gian. Dẹp yên hết những chuyện rối ren này, cháu sẽ tính đến chuyện có con, được chưa?”
“Ngày nào cháu cũng nói là dẹp yên rối ren, thế rốt cuộc cháu muốn yên đến mức nào mới được? Bà mặc kệ! Trong vòng một năm, bà muốn nghe tin Noãn Noãn mang thai, nếu không bà sẽ từ mặt cháu!”
Kết quả là, suốt cả bữa tối hôm ấy, Phó Cận Sâm liên tục bị mắng, mãi đến khi anh dịu giọng hứa hẹn, bà mới nguôi ngoai đôi chút.
Lúc ra khỏi nhà, đã là hai tiếng sau.
Phó Cận Sâm đang lái xe, ngoài phố đèn đuốc sáng trưng, dù đóng kín cửa xe cũng thỉnh thoảng nghe được tiếng nhạc sôi động bên ngoài.
Trên đường không biết bao nhiêu cặp đôi đang tay trong tay, tình tứ thân mật. Ánh mắt Phó Cận Sâm dần trở lên xa xăm. Trước kia, cô cũng thường ôm lấy anh như vậy, nhưng anh luôn không chút do dự đẩy cô ra.
Chỉ là, chẳng hiểu tại sao, cô bỗng nhiên trở thành "Mục Noãn Noãn" thật sự. Nhớ lại lúc cô xuất hiện ở phòng riêng để chất vấn Quách Kiện, sắc mặt anh trở lên u ám, điều anh ghét nhất chính là bị lừa dối. Vậy mà vợ anh, không, là vợ cũ rồi, lại lừa dối anh suốt ba năm trời.
Đã lấy giấy ly hôn, sau này cũng coi như hai người đường ai nấy đi.
__
Ba ngày sau.
Khi Mục Noãn Noãn xuống xe, vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước cửa cục dân chính. Ánh mắt cô hơi lạnh đi.
Xem ra, đã tìm được huyết thống cho Lâm Vũ Thi rồi. Nếu không, sao anh ta lại đến sớm thế, vội vã muốn thoát khỏi cô?
Phó Cận Sâm quay đầu lại, chỉ thấy hôm nay Mục Noãn Noãn mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, bên dưới là váy bó màu hồng, giày cao gót trắng bước từng bước đi về phía anh.
Trên mặt cô còn đeo kính râm đen, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp.
Trong mắt Phó Cận Sâm thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đã bao lâu rồi anh chưa thấy Mục Noãn Noãn ăn mặc như vậy?
Trước đây, cô toàn mặc váy ngủ ở nhà, khiến anh vừa thấy là chán ghét.
Còn hôm nay, cô giống như một nữ thần thời thượng của thời đại này.
Phó Cận Sâm sắc mặt hơi cứng lại, mà bên kia dường như cũng im lặng một lúc.
Dừng một chút, Mục Noãn Noãn mới nhẹ giọng nói:
“Bà nội, dạo này con thực sự có một số việc cần xử lý, chắc phải một thời gian nữa mới đến thăm bà được.”
“Vậy à…” Giọng Lương Hà lộ rõ vẻ thất vọng, cuối cùng không nhịn được thở dài:
“Con dù không muốn đến thăm bà già này cũng được… nhưng hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ không định sinh cho bà một đứa chắt à?”
Phó Cận Sâm: “…”
Đầu dây bên kia cũng trở lên yên lặng.
Lương Hà thấy Phó Cận Sâm định giật điện thoại, lập tức nghiêm mặt quát:
“Ngồi yên cho bà!”
“Bà nội…”
Ánh mắt Mục Noãn Noãn chợt lạnh đi, thì ra Phó Cận Sâm cũng ở đó. Cô liếc mắt nhìn khắp phòng họp, rồi lạnh nhạt nói:
“Chuyện này không phải do một mình con quyết định được. Bà nội, con còn việc, con cúp máy trước.”
“Tút... tút...”
Tiếng bận từ điện thoại khiến Lương Hà hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên Mục Noãn Noãn cúp máy của bà. Ngay sau đó, bà nhíu mày nhìn Phó Cận Sâm.
“Chuyện gì vậy? Hai đứa đang giận nhau à?”
Phó Cận Sâm: “…”
Anh day trán, giọng bất đắc dĩ:
“Sao có thể chứ? Tính cô ấy vẫn luôn trầm lặng vậy mà. Chắc là đang bận việc quan trọng nên mới không tiện nghe máy.”
Lương Hà có chút nghi ngờ nhìn cháu trai nhưng rồi cũng không phát hiện điều gì khác thường, đành thu lại ánh nhìn. Thế nhưng vừa nghĩ đến lời cuối cùng của Noãn Noãn trước khi cúp máy, bà lập tức nổi giận:
Phó Cận Sâm: “…”
Anh thực sự không chống đỡ nổi tính khí bà mình lúc này.
Anh xoa trán, mệt mỏi nói:
“Bà nội, cho cháu thêm chút thời gian. Dẹp yên hết những chuyện rối ren này, cháu sẽ tính đến chuyện có con, được chưa?”
“Ngày nào cháu cũng nói là dẹp yên rối ren, thế rốt cuộc cháu muốn yên đến mức nào mới được? Bà mặc kệ! Trong vòng một năm, bà muốn nghe tin Noãn Noãn mang thai, nếu không bà sẽ từ mặt cháu!”
Kết quả là, suốt cả bữa tối hôm ấy, Phó Cận Sâm liên tục bị mắng, mãi đến khi anh dịu giọng hứa hẹn, bà mới nguôi ngoai đôi chút.
Lúc ra khỏi nhà, đã là hai tiếng sau.
Phó Cận Sâm đang lái xe, ngoài phố đèn đuốc sáng trưng, dù đóng kín cửa xe cũng thỉnh thoảng nghe được tiếng nhạc sôi động bên ngoài.
Chỉ là, chẳng hiểu tại sao, cô bỗng nhiên trở thành "Mục Noãn Noãn" thật sự. Nhớ lại lúc cô xuất hiện ở phòng riêng để chất vấn Quách Kiện, sắc mặt anh trở lên u ám, điều anh ghét nhất chính là bị lừa dối. Vậy mà vợ anh, không, là vợ cũ rồi, lại lừa dối anh suốt ba năm trời.
Đã lấy giấy ly hôn, sau này cũng coi như hai người đường ai nấy đi.
__
Ba ngày sau.
Khi Mục Noãn Noãn xuống xe, vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước cửa cục dân chính. Ánh mắt cô hơi lạnh đi.
Xem ra, đã tìm được huyết thống cho Lâm Vũ Thi rồi. Nếu không, sao anh ta lại đến sớm thế, vội vã muốn thoát khỏi cô?
Phó Cận Sâm quay đầu lại, chỉ thấy hôm nay Mục Noãn Noãn mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, bên dưới là váy bó màu hồng, giày cao gót trắng bước từng bước đi về phía anh.
Trên mặt cô còn đeo kính râm đen, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp.
Trong mắt Phó Cận Sâm thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đã bao lâu rồi anh chưa thấy Mục Noãn Noãn ăn mặc như vậy?
Trước đây, cô toàn mặc váy ngủ ở nhà, khiến anh vừa thấy là chán ghét.
Còn hôm nay, cô giống như một nữ thần thời thượng của thời đại này.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
