0 chữ
Chương 8
Chương 8: Mau sinh cho bà một đứa chắt
Bước vào trong, phòng khách rộng lớn chỉ có một mình lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa da thật.
Mái tóc bà bạc trắng nhưng tinh thần lại rất minh mẫn. Bà mặc một chiếc áo len màu xanh đậm phối với chiếc quần xám rộng rãi, toát lên vẻ quý phái.
Chỉ là, sắc mặt bà hôm nay có chút trầm.
Phó Cận Sâm thay dép xong, đi đến ngồi đối diện bà, lễ phép gọi:
“Bà nội.”
Lương Hà hơi nhíu mày, chất vấn:
“Sao lại chỉ có một mình cháu về? Noãn Noãn đâu?”
Giọng bà đầy khí lực, không hề giống một người gần bảy mươi tuổi.
Trong nhà ai cũng biết Mục Noãn Noãn là người vô dụng, không ít người cho rằng cậu thiếu gia mắt bị mù, mới bị Mục Noãn Noãn dụ dỗ được, một người không có thế lực lại có thể khiến cậu động lòng.
Nhưng duy chỉ có lão phu nhân là rất yêu quý Mục Noãn Noãn.
Phó Cận Sâm trong mắt thoáng hiện tia châm biếm, Mục Noãn Noãn đúng là biết diễn trò, đến mức có thể khiến bà nội thích cô ta đến thế.
Anh thu lại suy nghĩ, gương mặt anh tuấn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, giọng nói dịu dàng:
“Cô ấy có chút việc không đến được. Tối nay cháu ăn tối với bà.”
Lương Hà lập tức cau mày, giọng lạnh đi:
“Là con bé không đến được, hay là cháu không đưa con bé đến?”
Phó Cận Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời bình thản:
“Thật sự là cô ấy có việc.”
Nói rồi, anh đỡ bà nội đứng dậy.
Lúc này mà gọi Mục Noãn Noãn đến thì cũng đã muộn, có khi cô đã ăn rồi, nên Lương Hà cũng đành thôi.
Bà không nhịn được thở dài một tiếng. Đứa cháu này hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng lại không biết yêu thương vợ, khiến bà không nhịn được lải nhải:
“Noãn Noãn là đứa bé ngoan, đối với cháu, với cả nhà chúng ta đều có trách nhiệm. Cháu phải biết trân trọng nó, biết không?”
“Biết ạ.”
Phó Cận Sâm ngoài miệng thì đáp lời nhưng trong mắt lại dần hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lẽo nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ anh còn có thể thấy hối hận.
Lương Hà vừa dặn dò, người giúp việc đã lần lượt mang món ăn lên.
Phó Cận Sâm đỡ bà đi rửa tay, rồi cùng nhau quay lại bàn ngồi đối diện.
Gần đây ông nội Phó đang đi công tác, trong nhà chỉ có một mình bà.
Lương Hà nhận lấy đôi đũa từ tay cháu trai, thở dài bất lực:
“Cháu à, cháu từ nhỏ đã mạnh mẽ, bà biết cháu vất vả khi phải đối phó với đám già trong công ty. Nhưng cháu cũng không thể chỉ lo cho sự nghiệp mà thôi, phải nhanh cho bà một đứa chắt đi chứ! Bà với ông nội cháu chỉ có một đứa con là cha cháu thôi, chẳng lẽ cháu định để dòng họ Phó tuyệt tự từ cháu sao?”
Hiện tại công việc ở công ty quả thật rất nhiều, các chi bên ngoài cũng đang rình rập tìm cách đoạt lấy quyền lực. Đặc biệt là con trai của bác cả, vừa thông minh lại tài giỏi, Phó Cận Sâm không thể lơ là dù chỉ một chút.
Phó Cận Sâm mím môi:
“Cháu biết rồi.”
Lương Hà thấy bộ dạng nhu thuận của anh, lập tức nổi giận, nặng nề đặt đũa xuống:
“Cháu tưởng bà không nhìn ra cháu đang lấy lệ sao? Bà thấy là do Noãn Noãn quá tôn trọng cháu thôi! Không được, bà phải gọi điện cho nó ngay bây giờ, bảo nó mau sinh cho bà một đứa chắt ngoan ngoãn!”
Dứt lời, bà trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi ngay số của Mục Noãn Noãn.
“Bà nội...!” Phó Cận Sâm vội vàng ngăn cản.
Nhưng Lương Hà đã áp điện thoại lên tai, giọng lập tức trở lên dịu dàng:
“Noãn Noãn à, con đang làm gì thế?”
Phó Cận Sâm cau mày, bắt máy nhanh vậy sao?
Từ loa điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của Mục Noãn Noãn:
“Bà nội, con đang ở bên ngoài, xử lý chút việc ạ.”
Phó Cận Sâm nhíu mày, giọng cô vẫn bình thản như xưa, giống như thể giữa họ chưa từng ly hôn vậy.
Mái tóc bà bạc trắng nhưng tinh thần lại rất minh mẫn. Bà mặc một chiếc áo len màu xanh đậm phối với chiếc quần xám rộng rãi, toát lên vẻ quý phái.
Chỉ là, sắc mặt bà hôm nay có chút trầm.
Phó Cận Sâm thay dép xong, đi đến ngồi đối diện bà, lễ phép gọi:
“Bà nội.”
Lương Hà hơi nhíu mày, chất vấn:
“Sao lại chỉ có một mình cháu về? Noãn Noãn đâu?”
Giọng bà đầy khí lực, không hề giống một người gần bảy mươi tuổi.
Trong nhà ai cũng biết Mục Noãn Noãn là người vô dụng, không ít người cho rằng cậu thiếu gia mắt bị mù, mới bị Mục Noãn Noãn dụ dỗ được, một người không có thế lực lại có thể khiến cậu động lòng.
Nhưng duy chỉ có lão phu nhân là rất yêu quý Mục Noãn Noãn.
Anh thu lại suy nghĩ, gương mặt anh tuấn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, giọng nói dịu dàng:
“Cô ấy có chút việc không đến được. Tối nay cháu ăn tối với bà.”
Lương Hà lập tức cau mày, giọng lạnh đi:
“Là con bé không đến được, hay là cháu không đưa con bé đến?”
Phó Cận Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời bình thản:
“Thật sự là cô ấy có việc.”
Nói rồi, anh đỡ bà nội đứng dậy.
Lúc này mà gọi Mục Noãn Noãn đến thì cũng đã muộn, có khi cô đã ăn rồi, nên Lương Hà cũng đành thôi.
Bà không nhịn được thở dài một tiếng. Đứa cháu này hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng lại không biết yêu thương vợ, khiến bà không nhịn được lải nhải:
“Biết ạ.”
Phó Cận Sâm ngoài miệng thì đáp lời nhưng trong mắt lại dần hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lẽo nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ anh còn có thể thấy hối hận.
Lương Hà vừa dặn dò, người giúp việc đã lần lượt mang món ăn lên.
Phó Cận Sâm đỡ bà đi rửa tay, rồi cùng nhau quay lại bàn ngồi đối diện.
Gần đây ông nội Phó đang đi công tác, trong nhà chỉ có một mình bà.
Lương Hà nhận lấy đôi đũa từ tay cháu trai, thở dài bất lực:
“Cháu à, cháu từ nhỏ đã mạnh mẽ, bà biết cháu vất vả khi phải đối phó với đám già trong công ty. Nhưng cháu cũng không thể chỉ lo cho sự nghiệp mà thôi, phải nhanh cho bà một đứa chắt đi chứ! Bà với ông nội cháu chỉ có một đứa con là cha cháu thôi, chẳng lẽ cháu định để dòng họ Phó tuyệt tự từ cháu sao?”
Phó Cận Sâm mím môi:
“Cháu biết rồi.”
Lương Hà thấy bộ dạng nhu thuận của anh, lập tức nổi giận, nặng nề đặt đũa xuống:
“Cháu tưởng bà không nhìn ra cháu đang lấy lệ sao? Bà thấy là do Noãn Noãn quá tôn trọng cháu thôi! Không được, bà phải gọi điện cho nó ngay bây giờ, bảo nó mau sinh cho bà một đứa chắt ngoan ngoãn!”
Dứt lời, bà trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi ngay số của Mục Noãn Noãn.
“Bà nội...!” Phó Cận Sâm vội vàng ngăn cản.
Nhưng Lương Hà đã áp điện thoại lên tai, giọng lập tức trở lên dịu dàng:
“Noãn Noãn à, con đang làm gì thế?”
Phó Cận Sâm cau mày, bắt máy nhanh vậy sao?
Từ loa điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của Mục Noãn Noãn:
“Bà nội, con đang ở bên ngoài, xử lý chút việc ạ.”
Phó Cận Sâm nhíu mày, giọng cô vẫn bình thản như xưa, giống như thể giữa họ chưa từng ly hôn vậy.
7
0
1 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
